Dạ Thập Tam đang muốn ra ngoài, Trình Quân Hạo một cước đá của văng ra, tức giận trợn trừng mắt nhìn Dạ Thập Tam: "Buông Khả Khả ra. . . . . ." Câu này khí phách mười phần, cước lực hùng hậu, thiếu chút nữa đá bị thương Dạ Thập Tam.
"Anh trai. . . . . ." Trình Khả Khả kích động khi nhìn thấy Trình Quân Hạo, lớn tiếng hô.
An Bình An Tĩnh trầm mặc một chút, không có lên tiếng. Dạ Thập Tam khó chịu, "Anh là ai à?! Tới cản đường?!"
"Dạ Thập Tam, đem Khả Khả đưa cho ông ấy. . . . . ." An Bình lạnh nhạt mở miệng, Dạ Thập Tam kinh ngạc nhìn cậu một cái, đợi một hồi nhìn thấy rõ mặt của Trình Quân Hạo thì mặt hắn hoa lệ lệ 囧, mẹ kiếp, quá ly kỳ rồi. Nhân vật chính trực tiếp tới.
Trình Khả Khả đã không kịp chờ đợi nhào vào trong ngực Trình Quân Hạo: "Anh trai, em biết anh nhất định sẽ tới cứu em ."
Trình Quân Hạo sờ sờ đầu của cậu, sự khẩn trương biến mất, trong lòng phòng bị nhìn ba khuôn mặt Dạ Thập Tam còn có An Bình An Tĩnh, trong lòng anh thoáng vào một tia kinh ngạc, ngơ ngác nhìn đôi song sinh An Bình An Tĩnh mất hết vài giây, cuối cùng chống lại ánh mắt của Dạ Thập Tam, sắc bén như sao: "Anh, là ai?!"
Không khí liền căng như dây đàn. Dạ Thập Tam 囧, người nọ không phải là coi hắn là bọn cướp chứ, mẹ nó.
An Bình cau mày : "Tôi nói, ông cũng phải nhận biết một chút cái tình trạng hiện tại có được hay không? Chuyện gì ra ngoài trước rồi nói, không thấy nơi này nguy hiểm bốn phía sao?!"
Trình Quân Hạo kinh ngạc nhìn chằm chằm An Bình, loại cảm giác này. Hai cái đứa bé này.
Dạ Thập Tam cũng nhún vai một cái, nói: "Tôi cũng muốn cùng anh giải thích một chút, chỉ là, theo như lời Trữ Trữ, nhận thức tình trạng hiện tại, hai đứa bé này là người vô tội chịu dính líu . Còn có, anh không thấy những người bên ngoài đang muốn phá hủy nơi này ư, nơi này. . . . . . Tất cả mọi nơi đều đã đặt bom."
Trình Quân Hạo giật mình, khẩn trương, ôm chặt Trình Khả Khả, "Sao anh không nói sớm. . . . . ."
Dạ Thập Tam nhún vai, liếc mắt, mẹ kiếp.
Trình Quân Hạo dẫn đầu hướng bên ngoài chuẩn bị đi, Dạ Thập Tam theo ở phía sau, An Bình nhìn bòng lưng phía trước mặt, sắc mặt có chút phức tạp.
Văn lúc chạy đến, liền ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, hắn kinh hãi, "Không tốt, nơi này có thuốc nổ. . . . . ." Sắc mặt hắn biến đổi, chẳng lẽ lão già muốn cho bọn họ thịt nát xương tan?!
"Cứu anh hai. . . . . ." Văn vội vàng xông vào bên trong, nhưng một phòng trong đó dẫn đầu nổ tung, một loạt tiếng nổ lớn vang lên theo sau đó, gần đó, toàn bộ phòng ốc bên cạnh cũng nổ tung , nhất thời vùng ngoại ô ánh lửa liên tiếp.
Văn cùng thủ hạ cả người bị hun đầu đầy bụi đất, hắn sốt ruột không kiềm chế được, tâm lạnh lẽo, "Anh hai. . . . . ."
Thủ hạ ngăn hắn lại: "Anh Văn, nổ lớn như vậy, anh hai khẳng định. . . . . ."
Những người khác đều đỏ mắt, Văn tròng mắt cũng đỏ, giận dữ kêu lên, "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. . . . . . Xông vào tìm kiếm cho ta . . . . ." Văn phát điên, hận không được vọt vào trong ánh lửa.
Trên mặt của hắn tất cả đều là bụi than, hợp với vẻ mặt đau thương, lại chuyển hóa thành thật tức giận cực độ.