Từ nhỏ Quan An Tĩnh đã là bé ngoan trong mắt thầy cô, thành tích tuy không phải đứng đầu nhưng luôn duy trì ở mức trung bình khá. Cô chưa từng làm ra những việc nghịch ngợm hay gây sự đánh nhau, số lần kiểm điểm có thể đếm bằng đầu ngón tay. Nhưng lúc này đứng trước mặt nam thần cao hơn cô một cái đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc nhăn mày của anh, Quan An Tĩnh chợt có ảo giác cô phạm lỗi rồi.
Những rõ ràng cô không làm chuyện gì sai mà…
Nam thần cũng không biết tại sao bản thân lại bực bội đến thế nhưng vừa mở miệng thì giọng nói lập tức trở nên cứng lạnh: “Bài tập sao rồi? Bài tập hôm đó cho em, làm hết chưa?”
“Á!” Quan An Tĩnh chột dạ: “À… bài tập…” Đêm hôm đó nam thần cho gần mấy chục chương bài tập, bây giờ mới mấy ngày, cô cũng không phải là bá vương học tập nên sao nuốt trôi nổi? “Có, có xem qua một chút, nhưng chưa, chưa làm xong…” Ặc, sao cô lại cà lăm nhỉ.
Nghiêm Dịch tiếp tục đen mặt: “Hiện tại chỉ là giai đoạn lấy căn bản, nội dung sau này sẽ còn khó hơn nữa, chỉ khi làm nhiều bài tập thì em mới giải thuận tay được. Ngày thường nhất định phải nhỉnh thêm thời giờ trên phương diện này, nếu không thì không thể đề cao thành tích môn chuyên ngành được đâu.”
Quan An Tĩnh nghe xong sửng sốt. Cô hiểu đạo lý cần cù bù thông minh, nhưng nam thần nghiêm nghị “giáo huấn” cô khiến cô chợt thấy ủy khuất… Cô cũng dành nhiều thời gian làm bài tập mà? Mỗi khi trời tối, trừ lúc ngẫu nhiên xem nam thần có nhắn tin cho cô không thì thời gian còn lại cô đều dụng tâm học tập!
Quan An Tĩnh lặng lẽ cúi đầu: “… sư huynh, em biết rồi! Em sẽ chăm chỉ.” Sắc mặt Nghiêm Dịch xấu như vậy, Quan An Tĩnh cho rằng công ty của họ xảy ra vấn đề nên không dám hỏi gì nhiều. Cô nhỏ giờ da mặt rất mỏng, là loại người dù nói chuyện với người khác cũng rủ rỉ không dám nói lớn, huống chi cô biết nam thần như vậy cũng vì muốn tốt cho cô.
Tâm trạng của Nghiêm Dịch thực sự rất tệ nhưng nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất cúi đầu thê thê thảm thảm của Quan An Tĩnh lúc này, lửa giận lập tức bị dập tắt hơn phân nữa. Nghĩ nghĩ, mở khóa kéo ba lô, nhanh chóng lấy ra một USB.
“Cái này, cho em.”
Quan An Tĩnh ngẩng đầu, mở to đôi mắt tròn vô ngập nước nhìn Nghiêm Dịch, vẻ mặt khó hiểu: “Đây là… gì vậy?”
Ai đó hoàn toàn không hề có sức chống cự với dáng vẻ ngốc manh như vậy, lòng mềm nhũn, giọng nói cũng hòa hoãn hơn: “Đây là những bài tập anh tự soạn, nội dung bao gồm luôn cả toán cao cấp, mạch điện cùng ngôn ngữ C. Tất cả đều là những dạng đề hiếm, nếu như em hiểu hết những dạng đề trong này rồi thì muốn lấy điểm cao khóa này là chuyện không thành vấn đề.”
Quan An Tĩnh vẫn còn chìm trong bầu không khí lúc nãy nên vẫn còn chậm chạp không phản ứng. Lúc này nghe nam thần đích thân soạn bài tập thì càng thấy bất ngờ không biết phải làm sao luôn. Nam thần bận bịu như vậy mà còn tốn thời gian giúp cô soạn đề, như vậy ngượng quá! Quan An Tĩnh khó khăn — nàng thực sự không nên nhờ vả nam thần, nếu nhận thì khi không nhận ân huệ của người khác như này trong lòng thực sự thấy rất áy náy; không nhận thì anh ấy đã bỏ công bỏ sức vào việc này, như thế thì quá mất lịch sự rồi…
Tay cầm USB của Nghiêm Dịch giơ thật lâu, thấy vẻ mặt “khó xử” của cô, tâm trạng vừa tốt lại chợt cuồn cuộn mây đen.
“Trở về xem kĩ vào.” Nghiêm Dịch bất thình lình nắm tay Quan An Tĩnh, mặc kệ cô có muốn nhận hay không mà vẫn nhét USB vào tay cô, “Bên trong có hướng dẫn và đáp án chi tiết, nhớ tự mình suy nghĩ giải trước, bí quá hẵng xem. Nếu như xem đáp án rồi mà vẫn không hiểu thì tới hỏi anh!”
Quan An Tĩnh nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay, cảm nhận độ ấm trên USB, giống như tiếp thu năng lượng của đại thần vậy — cô đang cầm USB của nam thần đó nha.
Bởi vì hưng phấn nên bạn học Quan An Tĩnh quên nói câu “cám ơn” tối thiểu trong phép lịch sự, Nghiêm Dịch thấy cô sửng sốt thì không nhịn nổi mà nhắc nhở thêm mấy câu, nhưng Quan An Tĩnh càng nghe thì càng thấy — sao nam thần giống như đang “giao phó trước lúc lâm chung” quá bậy, ngay cả kế hoạch học tập trong tuần này cũng định sẵn cho cô?
“Sư huynh, gần đây anh… bận nhiều việc lắm hả? Không thể đến trường?”
Cuối cùng Nghiêm Dịch cũng có chút vui vui: xả nhiều câu rác như vậy, cuối cùng cũng hỏi trọng điểm! “Ừ, hạng mục ở bệnh viện chính thức bắt đầu hoạt động, cho nên mấy tuần này có thể sẽ rất bận, không có thời gian đến trường.”
“Vậy việc học thì sao?”
“Học phần của anh không còn chênh lệch mấy nên đã tới phòng giáo viên xin miễn học, đang chờ phê duyệt nhưng không quá rắc rối lắm đâu.” Bá vương học tập quả là bá vương học tập, hai năm trước đã bổ đầy học phần, người ta ngồi học bốn năm còn anh chỉ tốn ba năm, thậm chí là hai năm. Kỳ thực, Nghiêm Dịch lên năm tư thì có thể không cần tới trường học nữa nhưng dường như người ta ngày càng thích môn thường thức sân khấu điện ảnh… (Ps Emi: Tiết tự chọn của Quan muội muội).
Lúc này Hoắc Chính vừa nghe xong điện thoại đi tới, giọng điệu có hơi nóng nảy: “Nghiêm Dịch, chúng ta đi thôi! Bên phía bệnh viện đang hối.”
Quan An Tĩnh thấy bọn họ đang có chuyện gấp nên cất kĩ USB rồi vội vã khoát tay chào tạm biệt: “Các anh về nhanh đi, trên đường cẩn thận!”
Nam thần với Hoắc Chính liếc nhìn nhau, cùng nói tạm biệt với Quan An Tĩnh rồi vội vã rời khỏi.
Vài ngày sau đó, Quan An Tĩnh quả nhiên không nhìn thấy nam thần trong trường học nữa.
Hồi trước thỉnh thoảng cô còn nhận được cuộc gọi hay tin nhắn của Nghiêm Dịch nhưng mấy hôm nay số lần ngày càng ít. Quan An Tĩnh nhớ lại tình huống lần cuối cùng cô gặp Nghiêm Dịch, nhớ tâm trạng khi đó của anh không mấy tốt, hơn nữa Kỳ Thuật, bệnh viện, phần mềm, bắt đầu xây dựng cơ sở hạng mục lần này… những chuyện nghe vô đã thấy đau đầu đó nhất định đã khiến nam thần bận túi bụi!
Ngẫm lại thì cuộc sống đại học của Nghiêm Dịch thật phong phú, nhưng còn cô?
Quan An Tĩnh không có bản lĩnh lớn như nam thần nên đành phải bắt đầu từ việc làm bài tập. Vừa vặn mấy hôm nay Phạm Di Đình bận rộn nên không tới giờ tắt đèn thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong phòng ký túc xá nên không ai làm phiền. Cho nên tiết mục mỗi tối ngoại trừ làm bài tập thì là làm bài tập — có điều, bài tập mà nam thần soạn cho An Tĩnh, mỗi một bài cô đều cần một hai giờ mới có thể hiểu rõ, đề ra như vậy có quá khó không nhỉ?
Nếu như xem đáp án không hiểu thì hãy tới hỏi anh!
— Câu nói đó của nam thần lúc nào cũng đảo quanh trong đầu Quan An tĩnh. Bài tập quá khó làm bài nào cô cũng xúc động muốn thỉnh giáo, làm vậy có được không nhỉ?!
Không nên không nên, nhất định tại cô quá ngốc mà thôi! Nghiêm Dịch nói đây là bài tập lấy căn bản, đã thế thì sao khó được? Nhất định do đầu óc của cô có vấn đề! Không đúng, là có vấn đề trầm trọng mới phải!
Vì vậy, mấy ngày kế tiếp, Quan An Tĩnh rất chịu khó, rất chân thành bắt đầu nghiên cứu bài tập.
Nam thần bận bịu nhiều chuyện như thế, nếu như đến cả những bài tập này mà cô cũng tìm anh làm phiền thì quá không ổn rồi. Không đến nước đường cùng, tuyệt đối không thể quấy rầy nam thần được!
Vì vậy, Nghiêm Dịch mỗi ngày đi sớm về trễ, sau khi tan sở về nhà đợi cả buổi tối mà điện thoại vẫn im ỉm không chút động đậy thì thấy vô cùng đau đớn lòng, trái tim lành lạnh.
Đến cùng tại anh đánh giá mình quá cao hay đã đánh giá thấp Quan An Tĩnh? Chẳng lẽ đề do anh soạn vẫn chưa đủ khó hả?! Anh nhớ có mấy đề do anh cố ý lựa ra từ sách luyện thi Olympia mà!
Mới đó mà đã tới chủ nhật.
Quan An Tĩnh hẹn với nhóm Lưu Tuấn Hàm vào nội thành xem kịch, tuồng bắt đầu diễn lúc bảy giờ rời nên buổi chiều bọn họ đã ngồi xe xuất phát. Cơm tối thì giải quyết ở quán cơm lề đường gần kịch trường, thời gian vừa đúng.
“Hai con chó” là một bộ kịch tếu, cả tuồng chỉ có hai diễn viên đi tới đi lui, diễn xuất rất tuyệt vời. Bọn họ đều bị tình tiết của kịch bản thu hút không rời mắt cùng bị lời kịch chọc cười ngả nghiêng, ai nấy đều không hối hận vì đã tới xem tuồng kịch này.
Khi tan tuồng thì đã hơn mười giờ, thời tiết lạnh buốc bên ngoài khiến con người ta không khỏi run rẩy. Tuy rằng Quan An Tĩnh mặc mấy lớp áo lông dày kín, cũng đeo đủ khăn quàng cổ cùng găng tay nhưng vẫn không tránh được cái lạnh.
Hai bạn học nam cùng đi xem kịch hôm nay là Trương Hiểu cùng Diêu Hải Bân đều là bạn cùng phòng với Lưu Tuấn Hàm, quan hệ của họ tốt khỏi bàn nên biết rõ tâm tư của cậu với Quan An Tĩnh. Vì vậy khi kịch chưa tan tuồng thì bọn họ viện cớ đã chuẩn bị sẵn rút lui một cách tự nhiên.
Điện thoại của Quan An Tĩnh để chế độ im lặng trong lúc xem. Vừa rời khỏi, cô lập tức phát hiện di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Tra ghi chép, trái tim của Quan An Tĩnh đập một cái thật mạnh — là nam thần… nam thần gọi cho cô, hơn nữa không chỉ một cuộc!
Quan An Tĩnh chợt thấy vui vẻ, nhưng nhìn kĩ thì không vui nổi nữa — thời gian báo gọi là 7:45 7:46 7:47 … đã hơn hai giờ rồi…
Nam thần gọi cô nhiều cuộc như vậy, chắc chắn có việc gấp! Quan An Tĩnh không nghĩ ngợi gì nhiều mà báo trước với Lưu Tuấn Hàm một tiếng rồi đi nhanh ra một góc gọi lại.
Điện thoại nhanh chóng phát ra âm thanh chờ. Đã mấy ngày Quan An Tĩnh không nghe được tiếng của nam thần rồi, tiếng vang “tút tút — tút tút” trong điện thoại cứ như đang quấy rầy nhịp tim…
“A lô.”
Hic, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà. “A lô…” Giọng nói nhỏ như cừu con, Quan AN Tĩnh thấy bản thân hết thuốc chữa rồi! “Sư huynh, ngại quá, vừa rồi em để chế độ im lặng, không biết anh gọi tới, anh tìm em có việc gì hả?”
Người trong rạp vẫn chưa ra hết, người tới kẻ lui tạo ra âm thanh ầm ĩ, Nghiêm Dịch lập tức nhận ra Quan An Tĩnh không ở trong phòng ngủ: “Bây giờ em đang ở đâu vậy?” Giọng của nam thần trầm hẳn.
“Ở trung tâm nghệ thuật kịch nói.” Quan An Tĩnh không nghe được điều gì bất thường, đáp khẽ: “Hôm nay em đi xem kịch nói với bạn, vừa xem xong.”
“Kịch nói?” Chẳng trách chủ nhật mà không chịu liên lạc với anh, cũng không hỏi anh bài tập, thì ra căn bản không có ở trong trường! Thiệt cho anh đã đợi, vậy mà…
“Dạ, ý kiến sinh hoạt của hai con chó, rất hay, em cười sắp chết luôn.” Quan An Tĩnh cầm chắc điện thoại, rất muốn chia sẻ hết những vui vẻ mà cô có, nhưng trình độ ngữ văn của cô… thật sự… thôi vậy, không đề cập tới việc này cũng thế.
Nghiêm Dịch: “Đi xem với ai?”
Quan An Tĩnh: “Với lớp trưởng của bọn em, còn có hai bạn nam, có tất cả bốn người.”
Nghiêm Dịch im lặng, thầm nghĩ: thì ra ngày đó Lưu Tuấn Hàm cho em ấy vé xem kịch! Sao anh không nghĩ tới điều đó nhỉ? Hơn nữa, lớp trưởng thì lớp trưởng, gì mà — “lớp trưởng của bọn em” !? Ai đó ngồi một mình trong phòng bị tổn thương nặng nề…
Giọng của Nghiêm Dịch trầm hơn lúc nãy: “Quan An Tĩnh.”
“Dạ?”
Nghiêm Dịch dừng một giây, sau đó thình lình cất cao giọng — “Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?!”