Mê Muội Vì Em

Chương 25



Phương pháp mừng forum hoạt động tròn một năm đã xác định.

Mấy ngày hôm nay Phạm Di Đình trầm tư suy nghĩ, cuối cùng quyết định tham khảo hình thức vote lưu hành nhất trên mọi diễn đàn hiện nay, đề nghị hoạt động mừng tròn một năm lần này triển khai theo hình thức “thống kê”. Mượn cơn gió đông là lễ Giáng Sinh, lần party này chắc chắn sẽ thu hút không ít sinh viên tới tham dự.

Biện pháp có tính xây dựng như thế này nhanh chóng được phần lớn thành viên bộ Internet tán thành, nhưng sau khi xác định chủ đề, một vấn đề khác nhanh chóng đặt ra trước mắt Phạm Di Đình – lượng bài viết trong năm trên forum lớn kinh người, muốn chọn ra 10 bài viết đứng đầu năm nay đâu phải là chuyện dễ? Thế nhưng cô đã quên người phòng Internet kiếm chén cơm bằng gì, add bầu chọn lên thẳng forum, còn chẳng phải chỉ là việc gõ gõ vài ngón tay?

Quả nhiên, vote cuối năm tạo được tiếng vang rất lớn. Năm mới sắp tới, nơi nơi không báo cáo thành tích cuối năm thì cũng tổng kết học kỳ, sinh viên F cũng muốn qua lần này xem lại những chuyện bát quái xảy ra trong một năm nay. Cho nên, khi kết quả thống kê trình tới trước mặt mọi người trong phòng Internet, kết quả cuối cùng không nằm ngoài dự đoán —-

Nam vương giảng đường trường đại học F, là nam thần, là bá vương học tập, là tình nhân trong mộng của vô số bạn gái — Nghiêm Dịch kết thúc cuộc sống độc thân! Một loạt bài viết bát quái như rơi vào bể tình với bạn nữ nào đó bên hệ điện tử hay ảnh chụp ngày nào được tôn vinh lên ngôi nhất.

Phạm Di Đình thề, hồi đầu khi cô đưa ra dự án này, tuyệt đối không có ý định cho cô bạn tốt Quan An Tĩnh ăn đạn! Nhưng tình huống hiện tại là: người phụ trách trực tiếp ở phòng Internet đã ghi tên Nghiêm Dịch cùng Quan An Tĩnh vào danh sách khách quý… trời ui !

Không cần điều tra gì nhiều, bọn họ nhanh chóng biết tin Phạm Di Đình với Quan An Tĩnh là bạn cùng phòng, vì vậy nhiệm vụ mời Quan An Tĩnh tham gia party cứ thế thuận lý thành chương rơi xuống đầu bạn Phạm Di Đình. Tuy ngày thường Phạm Di Đình thường hay rãnh rỗi sinh nông nổi thích “bắt nạt” Quan An Tĩnh nhưng tới lúc mấu chốt thì cũng biết không thể bán đứng bạn bè được. Chưa kể nam thần có tình cảm với Quan An Tĩnh hay không, ít nhất thì hai người vẫn chưa nói chuyện yêu đương, đây là sự thật không thể chối cãi. Nếu như bất thình lình kéo Quan An Tĩnh xuống nước, cậu ta có trở mặt không nhỉ? Nhất là Quan An Tĩnh là cô gái xưa nay ít giận nhưng một khi giận rồi thì sẽ bùng nổ rất kinh…

“Không chịu!” Ra khỏi phòng ký túc xá nữ trên lầu 5, Phạm Di Đình bị Mập giục đến nỗi càng ngày càng mất kiên nhẫn, “Mấy người còn nhân tính hay không? Tui đây vất vả suy nghĩ kế hoạch cho mấy người, cuối cùng còn muốn tui ra mặt làm người ác nữa?”

Mập: “Cái gì mà người ác? Thấy tụi em quen thân nên mới nhờ em ra mặt.”

“Quen thân? Ông với cậu ấy không thân sao?”

“…” Mập bị cô nói cứng họng, đành phải kiên trì: “Ít nhất, không thân bằng em. Thực ra Quan An Tĩnh rất dễ nói chuyện, chẳng phải năm ngoái cậu ấy cũng chịu lên thi đấu lễ nghi đó sao, cậu thử một lần xem sao.”

Phạm Di Đình suýt nữa là muốn mắng bậy: Bà già nó! So sánh như vậy mà cũng được? Dùng thân phận nữ chính trong chuyện bát quái đi dự party thì cần phải có trái tim mạnh mẽ biết mấy!

“Muốn thử thì ông thử đi, tui không làm được chuyện bán đứng bạn bè như thế!” Phạm Di Đình nói năng đầy chính nghĩa, hơn nữa còn công kích Mập: “Ài, tui nói, ông đừng suốt ngày bám riết lấy tui! Ông nói hay quá, ông làm tốt quá, chuyện nhờ ông liên lạc với Nghiêm Dịch, làm xong chưa?”

Không nhắc thì thôi nhưng vừa nhắc tới chuyện mời nam thần dự party thì Mập lập tức ra vẻ bi phẫn: “Cậu đoán? Ngay cả Nghiêm Dịch ở đâu cũng kiếm không thấy, đi đâu mời anh ta chứ?”



Đến tối Quan An Tĩnh mới quay về sau giờ tự học, đang tiêu sái đi lên lầu bốn thì đã nghe thấy tiếng gào khóc thảm thương của Phạm Di Đình.

Cô biết gần dây áp lực của Phạm Di Đình rất lớn, tuy rất thương cậu ấy nhưng việc trù tính không phải điểm mạnh của cô nên căn bản không giúp ích được gì. Hôm nay nghe Mập với cô nói chuyện, tuy không hiểu tiền căn hậu quả nhưng Quan An Tĩnh vẫn nghe biết cậu ấy đang phiền não, hơn nữa còn liên quan tới cô, vì vậy vừa về phòng đã gọi cậu ấy.

Phạm Di Đình không chịu nổi việc hỏi liên hoàn nên đành phải nói ra tiền căn hậu quả. Quan An Tĩnh suy nghĩ một lát, không ngờ lại vui vẻ đồng ý tham gia party của forum!

Phạm Di Đình bị hành động xả thân cổ vũ của cô làm cảm động, chỉ kém việc không ngồi tại chỗ khóc như bão tố: “An Tĩnh của tớ, cậu yên tâm, việc khác thì tớ không chắc, nhưng tớ tuyệt đối sẽ không để bọn họ kéo cậu đi thị chúng! Tin tớ đi!”

Híc, dù nói như vậy cũng chả thấy tốt hơn bao nhiêu…

Thực ra Quan An Tĩnh một mặt thực sự muốn ủng hộ bạn thân, còn mặt còn lại thì, trong thâm tâm Quan An Tĩnh đã nhận định rằng — nam thần sẽ không tới những buổi party sôi nổi như thế! Vì vậy căn bản sẽ không có tình huống lúng túng.

**

Đêm giáng sinh hôm đó, tất cả đoàn thể lớn nhỏ trong trường tổ chức hơn mười mấy hoạt động, lễ ăn mừng forum hoạt động tròn một năm chỉ là một trong số đó nhưng lại thu hút không ít sinh viên tham dự. Tuy lúc tuyên truyền không ai để lộ ai là người được hoan nghênh nhất forum nhưng câu ám chỉ “Khách vip thần bí” đã đủ khiến nhìu người ngứa ngáy rồi.

Hôm nay Quan An Tĩnh tới sớm giúp Phạm Di Đình bày trí lớp học, đến tối cô thì cô lại xen lẫn vào nhóm nhân viên ngồi trong lớp học lớn cỡ này nên không khiến nhiều người chú ý. Chờ tới khâu trao giải, khi cô đứng xếp trong hàng gần mười mấy người chờ lên nhận giải thì bên dưới sâu khấu mới có người bắt đầu xì xầm: kia chẳng phải là Quan MM trong tin đồn bạn gái của đại thần đó hay sao?

Đáng tiếc nhân vật nam chính không có mặt, hào hứng tám nhảm của mọi người lập tức giảm hơn phân nửa.

Mọi việc thay đổi từ lúc này.

Quan An Tĩnh đã hoàn thành nhiệm vụ mà Phạm Di Đình giao phó cho cô, đang lúc chuẩn bị xuống sân khấu thì cửa phòng học thình lình bị đẩy mở. Vốn chỉ là một việc nhỏ xen ngang câu chuyện nhưng khi ánh mắt của Quan An Tĩnh vô ý liếc nhìn về người mới tới thì cứng mình.

Ai cũng không ngờ Nghiêm Dịch tới thiệt.

Dưới sân khấu bắt đầu vang lên tiếng rì rầm.

Nghiêm Dịch trước sau vẫn ung dung bình tĩnh, cởi áo khoác lông, lớp áo len màu tro bên trong hiện ra, bên dưới là một chiếc quần jean. Thân hình của anh cao gọn nên dù ăn mặc đơn giản như vậy cũng khiến người ta nhìn thấy thích mắt. Bước chân nhanh nhẹn bước vào phòng học, đi xuyên qua tầm nhìn của mọi người, Nghiêm Dịch tới xếp cuối hàng.

“Nhìn lẹ nhìn lẹ! Nghiêm Dịch tới rồi!”

“Là nam thần thiệt đó ~~~~”

“Đẹp chết người!”

Mập lập tức hưng phấn tới nghênh đón: “Sư huynh, cuối cùng anh cũng tới! Em thiệt sợ anh thả bồ câu em!”

Vì dự án mới nên mấy hôm nay Nghiêm Dịch ngày đêm tăng ca, làm ngày làm đêm không biết nghỉ hệt như một con lật đật, đến vóc người cũng gầy bớt. Mấy hôm trước khi Mập gọi điện nhờ anh giúp, anh vốn định từ chối, nhưng nghĩ đây là lễ giáng sinh, anh cũng biết Phạm Di Đình đang giúp tổ chức hoạt động này nên bỗng dưng đổi ý. Điều kiện duy nhất đó là – Quan An Tĩnh phải tham gia. Bởi vì vậy nên Mập mới ngoạm chặt Phạm Di Đình không nhả.

“Lâm thời có việc nên rời khỏi muộn một chút.” Nghiêm Dịch giải thích qua loa. Sau đó ánh mắt nhìn ai đó ở cách đó không xa.

Quan An Tĩnh đi xuống, toàn thân như rơi vào trạng thái không trọng lực. Đã thiệt nhiều ngày không gặp nam thần, bây giờ gặp anh, trái tim của cô đập loạn thình thịch. Sự xuất hiện của Nghiêm Dịch nằm ngoài dự đoán của cô. Nhưng mùa đông này, thực sự có rất nhiều việc khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn.

Giải thưởng mà Nghiêm Dịch nhận là “giải thưởng có cống hiến quan trọng cho forum”, khen anh có cống hiến trong việc thay đổi bộ mặt diễn đàn. Anh đứng trên đài, ăn nói vững vàng, tiêu sái y cũ. Cuối cùng, còn bị MC ép tặng một ca khúc. Vốn tưởng đùa giỡn cho vui nhưng bất ngờ nam vương đại nhân lại đồng ý chấp nhận yêu cầu “không an phận” đó!

Điều này không khoa học! Nam vương đại nhân có vẻ ngoài như ánh mặt trời nhưng khí chất lại như một tòa núi băng có khi nào lại hát trước mặt công chúng chứ?! Lại còn dùng ánh mắt dịu dàng thắm thiết và xẹt đầy điện hát một bản tình ca tặng cho con gái !!

You are my sunshine after the rain.

You are the cure against my fearand my pain.

Cause I’m losing my mind

When you are not around

It is all… It is alll…

It is all because of you

*Emily: This song is “Because of you” – link http://www.youtube.com/watch?v=ggG2pmGPbXY

Khi tiếng nhạc đệm từ từ vang lên, giọng hát ôn nhu của nam thần bay vào lỗ tai, Quan An Tĩnh cảm thấy trái tim như bị người ta nâng lên. Nhút nhát cũng được, có chết không nhận cũng vậy, lúc này, Quan An Tĩnh đã không thể tự lừa mình dối người được nữa, cô đã luân hãm rồi… không còn thuốc chữa nữa, cô không thể nào chối bỏ việc mình thích anh nữa. Anh tài giỏi đến thế, hoàn mỹ đến thế, khiến cô lúc nào cũng hy vọng mình phải trở nên ưu tú thêm nữa.

Nghiêm Dịch đứng trên sân khấu, khuôn mặt trước sau vẫn nhìn về một hướng. Khán giả mới đầu chỉ lo mê say ngắm nhìn nam vương, càng về sau, ánh mắt của mọi người từ từ nhìn về một chỗ — bọn nữ sinh ca thán: nam vương đại nhân quá romantic rồi!! Couple Nghiêm Quan rất đáng yêu! Tối nay forum lại náo nhiệt rồi. Mấy tên không tới tham gia hoạt động, tìm góc nào đó khóc đi!!!

Trong tiếng hát của đại thần, Quan An Tĩnh đã hồn lìa khỏi xác: thật? Có phải cô đang nằm mơ không? Màu sắc trên khuôn mặt của cô không ngừng thay đổi như cái bóng đèn, từ trắng đổi thành hồng, từ hồng đổi sang đỏ, cuối cùng hoàn toàn biến thành màu đỏ bầm… nam thần nhìn cô, nam thần đang nhìn cô, nam thần thực sự đang nhìn cô? Nhưng tại sao? Tại sao nam thần… lại… cô…?

Khi Quan An Tĩnh bối rối tới tột đỉnh thì điện thoại reo lên, cô mở ra xem tin nhắn, sắc mặt lập tức nguội lại. Chờ nam thần hát hết ca khúc, không đến chào hỏi anh một tiếng mà vội vã rời khỏi.

**

Sau khi hoạt động kết thúc, Nghiêm Dịch không thể chờ nỗi mà muốn biết phản ứng của Quan An Tĩnh, nhưng làm sao cũng không kiếm được cô.

Mới đầu còn cho rằng cô đi toilet hay bla bla… chút nữa sẽ quay lại, nhưng chờ khi mọi người rời khỏi gần hết mà Quan An Tĩnh vẫn chưa xuất hiện, Nghiêm Dịch có chút nôn nóng. Tìm hỏi Phạm Di Đình mới biết vừa rồi Lưu Tuấn Hàm thì cô, Quan An Tĩnh vừa nhận được tin nhắn thì ra ngoài ngay.

Sắc mặt của Nghiêm Dịch chớp cái lạnh lẽo.

Nghiêm Dịch: “Biết bọn họ đi đâu không?”

Phạm Di Đình bị hơi lạnh tỏa ra trên mình đối phương làm đông cứng, run rẩy há miệng: “Không rõ, cậu ấy đi gấp lắm, em không kịp hỏi. Hay là, anh gọi cho cậu ấy đi?”

KAO, nước tới chân rồi, còn gọi điện gì nữa?! Nghiêm Dịch quay người chạy vội ra ngoài.

Nhưng trường học lớn như vậy, chỉ lầu học thôi đã có hơn mười, cho dù nam thần thông minh, tài giỏi cách mấy thì vào lúc này cũng bắt đầu thấy đuối.

Đến tột cùng đã đi đâu vậy?



Khi Quan An Tĩnh cảm thấy ngoài trời gió lạnh, cuốn khăn quàng cổ đi về ký túc xá nữ thì từ xa đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Chắc là ảo giác, sao nam thần lại xuất hiện ở đây chứ? Quan An Tĩnh nghĩ thầm. Nhưng sau khi cô dụi mắt, đi tới gần hơn, người đó vẫn còn ở đó.

“Sư huynh… sao anh lại ở đây?” Đối mặt với nam thần, Quan An Tĩnh bất giác nhớ tới ánh mắt nam thần nhìn mình trong party, giọng nói cũng dịu dàng hơn, “Tìm em có việc gì hả?”

Nghiêm Dịch đứng trước cửa ký túc xá nữ rất lâu rồi, lạnh tới sắp cắn nát hai hàm răng: “Có rãnh không? Chúng ta nói chuyện một chút.”

“Nói chuyện…” Gì vậy? — rõ là một câu hỏi, nhưng Quan An Tĩnh còn chưa đáp ứng thì Nghiêm Dịch đã hờn dỗi nắm chặt tay cô, không nói không rằng đã lôi cô đi. Anh im lặng suốt cả chặng đường, Quan An Tĩnh tuy không hiểu nhưng chỉ lo đuổi kịp theo nhịp chân của anh nên không kịp hỏi han gì cả.

Sân thể thao trường F lúc này đen ngòm, chỉ có ánh trăng mông lung soi sáng, là nguồn sáng duy nhất. Nương theo ánh trăng có thể lờ mờ nhìn thấy những đôi tình nhân đang ngồi dính sát với nhau đấu không phân thắng bại.

Nhưng, bầu không khí giữa Quan An Tĩnh với nam thần lại không được lãng mạn như thế.

Nhìn bóng lưng của anh, Quan An Tĩnh không nhìn rõ khuôn mặt của Nghiêm Dịch. Gió lạnh thổi vù vù, nam thần thả tay Quan An Tĩnh ra, chợt bạo dạn mở miệng: “Thằng đó nói gì với em rồi?”

Câu hỏi không đầu không đuôi như vậy, Quan An Tĩnh sao phản ứng kịp: “Hả… ai?”

Nghiêm Dịch tức muốn chết, giờ còn gặp vẻ mặt vô tội này của cô, nam thần thực sự sắp bị nội thương: “Thằng… là Lưu Tuấn Hàm!”

Không nhắc tới chuyện này thì thôi, nhắc tới, Quan An Tĩnh nhớ tới những lời mà Lưu Tuấn Hàm vừa nói với cô, mặt chợt đỏ — bất kể ra sao, từ lúc chào đời tới nay thì đây là lần đầu tiên có nam sinh bày tỏ với cô.

“Không, không có gì cả…” Quan An Tĩnh chột dạ, cô không định nói chuyện này với nam thần…

“Không có gì là sao?!” Nghiêm Dịch nổi giận! Anh chờ trước ký túc xá bao lâu thì Lưu Tuấn Hàm nói chuyện với cô bấy lâu. Bây giờ lại nói với anh không có gì cả, anh không phải thằng ngu!

Quan An Tĩnh bị dọa. Nhưng, sao trong lòng lại thấy hơi vui vẻ nhỉ…?

Điểm giận của Nghiêm Dịch đã tới mức giới hạn. Dù là người không lộ cảm xúc ra ngoài nhưng nhịn lâu quá cũng phải bùng nổ! Nhất là vừa rồi anh vừa dùng sắc đẹp để quyến rũ cô, hát bài hát đó trước mặt mọi người mà mới chớp mắt đã đi tìm Lưu Tuấn Hàm rồi… Hu hu hu… ai đó thực sự rất thương tâm.

“Quan An Tĩnh, nói cho anh biết rốt cuộc em đang nghĩ gì?”

“Em đâu có nghĩ gì…” Nghiêm Dịch phản ứng mạnh như vậy, dù Quan An Tĩnh chậm hiểu cũng đoán được hơ hớ. Tuy ngoài miệng nói không nghĩ gì, nhưng trong lòng ngọt như mật. Phải nhịn, nhất định không thể cười!

Nam thần tiếp tục mặt lạnh, nói hết những thứ khó chịu trong lòng ra: “Anh rời khỏi trường học lâu như vậy mà em chưa từng một lần gửi tin nhắn hay gọi điện cho anh là sao? Bây giờ cũng không muốn hỏi anh bài tập nữa, là sao!? Đi xem kịch với Lưu Tuấn Hàm về muộn như vậy, tham gia party mừng tròn năm được một nửa thì biến mất với Lưu Tuấn Hàm, bây giờ em lại nói với anh em với thằng đó không có gì?! Chẳng lẽ em muốn…”

— “Nhưng người ta vừa cự tuyệt cậu ấy mà.” Quan An Tĩnh chợt nhỏ giọng cắt ngang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.