"cháu đang cười cái gì?" Đột nhiên, Hiên Viên Liệt cúi người, kéo lấy khuôn mặt Mộ Miêu Miêu, quả thực là anh nhéo một miếng thịt to trên gương mặt non nớt.
"Đau, đau." Miêu Miêu kêu vài tiếng, oán niệm nhìn chú đẹp trai trước mắt: "Chú, ngược đãi trẻ em là phạm pháp."
Hiên Viên Liệt buông lỏng tay ra: "A, quỷ nhỏ. Cháu không sợ chú sao?"
"chú đoán xem?" bé lè cái lưỡi nhọn ra, vốn đang rất sợ, bất quá vừa mới ở bên ngoài nhìn thấy mẹ thì không sợ rồi.
Mắt đen lạnh lẽo. Đứa trẻ này tuyệt đối là người thứ hai dám khiêu khích anh như thế... Mà người thứ nhất, cũng chỉ có mèo hoang kia đã chạy đi: "cháu không lo lắng chú giết cháu hả?"
"Chú, các người còn muốn giữ cháu lại dụ mẹ cháu đến đây." Bé rất bình tĩnh nói ra, chú này khẳng định không biết mẹ đã sớm trà trộn vào rồi.
Nhỏ mà cơ trí, Hiên Viên Liệt cẩn thận nhìn chăm chú lên khuôn mặt bé, sách, thật là có mấy phần giống anh đây. "mẹ cháu tên gì?" Trở lại ngồi ở trên ghế sofa, anh như có điều suy nghĩ hỏi.
" chú lại đoán xem." bé mới không muốn tiết lộ tin tức mẹ đâu.
Cái trán Hiên Viên Liệt đã vặn lên thành một đường, nếu như là người khác bây giờ chỉ sợ đã sớm chết một ngàn lần, một vạn lần rồi. Thế nhưng mà trước mắt là một thằng nhỏ xảo quyệt, anh lại không tức giận. Rất thiện ý nói: "bé con, khiêu chiến sự kiên nhẫn của chú, cũng không phải chuyện tốt gì."
Mộ Miêu Miêu nhìn chằm chằm cặp mắt đen lạnh giá, nuốt mấy ngụm nước bọt, cũng thế, vạn nhất chọc tới chú này cũng không tốt: "Chú, đây là chú ép buộc, các người muốn bắt mẹ cháu, sao cháu lại có thể lộ ra tin tức mẹ cháu, bất hiếu sẽ bị thiên lôi đánh." Mắt to vụt sáng.
Một cái lân cận răng nhọn, ngược lại anh thật muốn gặp mẹ đứa nhỏ này một lần xem là dạng nhân vật gì: "Tốt, chú không ép buộc cháu."
Hô... Mộ Miêu Miêu thở dài một hơi. Xem ra cái chú này còn tính là thông tình đạt lý.
"Bất quá, ngược lại chú muốn xem xem mẹ cháu có bản lãnh gì có thể từ chỗ của chú mang cháu đi, chú sẽ an bài chỗ ở cho cháu một lần nữa." Hiên Viên Liệt vừa nói xong đã đứng lên, một tay xách lấy Mộ Miêu Miêu đứng lên đi ra ngoài.
Bên ngoài đế Quốc Hắc Dạ, Tiêu Tiêu đã sớm lái xe ra bên ngoài chờ. Tựa ở bên cạnh xe, ngón tay không ngừng gõ vào xe, cô sốt ruột, không biết Hiên Viên Liệt sẽ đối với Miêu Miêu thế nào.
Lúc này, xa xa nhìn thấy một bóng người đi tới.
Hiên Viên Liệt?
Con mắtccô nhìn chằm chằm, chỉ thấy trong tay Hiên Viên Liệt còn đang xách một đứa nhỏ, đây không phải là con trai cô sao! Làm sao như bị chim ưng cắp gà con mang ra? "Chủ thượng, tôi giúp ngài xách đi." vẻ mặt cô vui cười đón lấy, khóe mắt liếc xéo qua mắt con trai.
Mắt đen lạnh lóe lên, Hiên Viên Liệt vung tay ném bỏ Mộ Miêu Miêu vào trong ngực cô.
Mộ Miêu Miêu cũng không giãy dụa, thuận thế hai tay hai chân liền chăm chú ôm lấy mẹ mình, rất sợ lại bị người khác bắt đi, cái đầu nhỏ chôn sau gáy tiêu Tiêu...
Mẹ con gặp lại lần nữa. Tiêu Tiêu tự nhiên kích động vạn phần, thế nhưng mà cái này còn ở trên địa bàn người khác, nào dám quá phách lối, chỉ có nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Miêu Miêu.
Hiên Viên Liệt chạy tới bên cạnh xe, nhìn xuyên thấu qua màu đen cửa sổ xe, phản xạ ra hai người đứng ở sau lưng ôm chặt nhau, trong tròng mắt đen hiện lên một tia lo nghĩ.
"Chủ thượng, đứa trẻ này là ai?" Tiêu Tiêu cũng ý thức được cử động ở giữa cô và con trai quá thân mật, lập tức đi qua, thuận miệng hỏi một câu như vậy.
"Lái xe." Hiên Viên Liệt cũng không trả lời, lạnh lùng nói qua