Mở to hai mắt, mặt của anh rõ ràng chiếu trước mặt cô, thế nhưng là nét mặt của anh băng lãnh, băng lãnh xâm lược cô.
Cổ tay chưa bao giờ buông tha giãy dụa, lại cũng chỉ là trong bàn tay của anh giãy dụa, lực đạo cực lớn, mỗi một lần cô giãy động, sẽ để anh tức giận tăng thêm mấy phần lực đạo.
Giống như hô hấp đều trở nên khó khăn, như muốn để cô ngạt thở.
Cô đã toàn thân mềm yếu, bị anh vò thành nước một dạng, trong nháy mắt đó, cô cảm thấy Hiên Viên Liệt trực tiếp hướng muốn cô ngạt thở mà chết.
Não cô đều nhanh trống rỗng, Hiên Viên Liệt cuối cùng buông tay cô giãy dụa, ôm lấy cô, trong buồng phi cơ xoay người một cái, đưa cô trên ghế ngồi.
Anh làm ra hành động này, Tiêu Tiêu mới thanh tỉnh lại, hai tay giải phóng, cô lập tức toàn thân khí lực đẩy anh ra.
Tay nhỏ mới vừa vặn đẩy, Hiên Viên Liệt lại chủ động rời đi.
Đạt được không khí, Tiêu Tiêu miệng lớn hít thở, lau bờ môi mình, mắt phượng cụp xuống, tránh để lọt vài tia căm hận. Thật chặt bưng kín môi của mình, trong lòng sớm đã nổi lên chua xót, anh lại xem cô như đồ chơi!
Chỉ là hoảng hốt, Hiên Viên Liệt giật giật trên ghế ngồi một cái chốt mở.
Dựa vào ghế dựa trong nháy mắt ngã xuống, cô toàn bộ mất đi trọng tâm thăng bằng cũng đi theo ngã xuống, cả người nằm ở trên ghế ngồi, mà buông tay, đột nhiên dâng lên một vòng sắt... Chuyện gì xảy ra? Nâng đầu lên, nhất thời hoảng sợ.
Anh ép đi qua! Mùi vị quen thuộc xông vào bên trong hơi thở của cô: "Hiên Viên Liệt, anh làm gì, giở trò lừa bịp sao? Buông ra."
Hiên Viên Liệt không nói gì. Mắt đen trừng, trực tiếp một tay che miệng cô, nếu như nói che, không bằng nói vỗ vào, khí lực anh làm cho miệng của cô đều đau.
Miệng bị che phát ra một chút âm thanh, chỉ có từ trong lỗ mũi hừ phát thanh âm, hoảng sợ mở to hai mắt. Trong đầu cũng lâm vào một mảnh mờ mịt, cô không biết Hiên Viên Liệt vì cái gì đột nhiên như vậy, giống như là bệnh thần kinh phát tác? Chẳng lẽ cô trong mắt anh cứ ti tiện như vậy sao? Ti tiện đến anh nhìn thấy cô không nhịn được muốn tra tấn cô sao?
Mắt đen băng lãnh, không có nửa điểm nhu tình, nhìn chằm chằm cô chậm rãi hướng phía dưới, rơi vào vết thương ở cổ bị cắn qua, ánh mắt vô ý tăng thêm vài tia băng sương.
Cũng không nói gì, anh phẫn nộ rồi.
Cô hừ, da thịt đau nhức. Mắt đen phóng đại, một loại dự cảm không tốt tự nhiên sinh ra.
Anh không có mở miệng, nắm lấy cổ áo đã xé mở, nhìn thẳng cô.
Giống như là bị anh nhìn thấu, không cam lòng, phẫn nộ, bất đắc dĩ, căm hận trong lòng giống như là mở ra ngũ vị, nhắm mắt lại, đầu ngoặt về một bên.
Khi lúc bang vải ở vau cô xé mở, anh hòa hoãn một chút mắt đen lại nhiều hơn mấy phần lệ khí.
Nhìn bang gián miệng vết thương trên bờ vai, tay anh lạnh lùng nâng lên, xé mở, vết cắn chói mắt để anh bắn ra lạnh lùng.
Hiện tại đầu Mộ Tiêu Tiêu cũng choáng, trên ngực lưu lại cảm giác để cho cô có chút mềm, căn bản không rảnh chú ý tới miệng vết thương bả vai bị xé xuống.
Mắt đen băng lãnh như kiếm, anh dừng lại, tay buông miệng của cô ra.
"Hô, hô..." Tiêu Tiêu miệng lớn hô hấp, anh chịu buông tha sao? Trong lòng còn một tia may mắn, nỗ lực nâng đầu lên... Đồng tử cô co vào: "Hiên Viên Liệt, anh... Đừng quá mức rồi."
Cô kinh hoảng đạp chân, đầu nỗ lực giơ lên: "Hiên Viên Liệt!" Cô phá âm thanh hô hào, dù cho khi bị cố định biết sẽ phát sinh cái gì, tuy nhiên vẫn không chịu nhận rồi.
Mắt Hiên Viên Liệt lạnh lẽo, đối đầu mắt cô.
Trong chốc lát, Tiêu Tiêu khép miệng lại, cô thật bị ánh mắt Hiên Viên Liệt dọa sợ, giống Tu La địa ngục, mang theo khí tức ác ma, chỉ là một cái nhìn chăm chú thật giống như đẩy vào vòng xoáy màu đen. Thật đáng sợ... Anh, anh vì sao lại có ánh mắt như vậy.
Nghĩ đến cô không nhịn được run một cái.
Ánh mắt Hiên Viên Liệt rời đi hai tròng mắt của cô, chậm rãi rơi vào một vết cắn chỗ khác, lại rơi trên bờ vai, nhanh chóng hiện lên một tia cảm xúc không dễ dàng phát giác...
Mát lạnh như vậy, Tiêu Tiêu mới từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn qua: "Hiên Viên Liệt, tôi không muốn." Thanh âm của cô có chút tuyệt vọng nhưng càng giống cầu khẩn.
Cỡ nào hi vọng cái đều là mộng, như thế cô còn có thể tỉnh lại. Thế nhưng là hiện tại không đường có thể trốn, cô lại một lần bị xem như búp bê vải sao?
"Hiên Viên Liệt." Cô nỗ lực...
Thế nhưng là thời gian hao tổn, để cho cô có thời cơ.
Hiên Viên Liệt hướng bên cạnh ghế dựa quăng ra, đứng lên, nhìn cô.
Tiêu Tiêu ngoan ngoãn, không phải cô không giãy dụa, mà chính là cô không thể động, hiện tại duy nhất có thể động cũng chỉ có hai chân.
Thế nhưng là... Thế nhưng là... Cô khẽ động sẽ bị nhìn thấy, cho nên cô không dám nhúc nhích, chỉ có ngoan ngoãn.
Hiên Viên Liệt không nhanh không chậm...
Tiêu Tiêu nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, cô thấy rõ ràng, nhất thời trong lòng kinh hoảng: "Hiên, Hiên Viên, Viên, Liệt... Anh, anh không phải muốn biết rõ tôi vì sao lại muốn điều tra Bá Hổ Lâm gia sao? Tôi, tôi cho anh biết... Chúng ta đừng như vậy..."
Cô đang dùng biện pháp sau cùng khẩn cầu người đàn ông này, đôi mắt lấp lóe, cố ý qua tránh đi.
Mắt đen lúc này chỉ có băng lãnh vô tận: "A, côi còn cùng tôi giả bộ cái gì? Nên làm sớm đã làm được sạch sẽ, chỉ bất quá nhiều một lần thôi!"
Thanh âm của anh lạnh thấu xương, bên trong mấy phần nộ khí.
"Hiên Viên Liệt! Anh đừng như vậy không tốt, anh là người? Tôi cũng là người? Vì cái gì anh muốn đối với tôi, anh thật vô sỉ như vậy..." lời nói vẫn chưa nói xong.