Hai cái ghế dựa vào bản thân cũng là cùng một chỗ, cái ghế kia vừa để xuống dưới, trong nháy mắt cảm giác giống như biến thành một cái giường cỡ nhỏ.
Hiên Viên Liệt ôm cô trở về, di chuyển thân thể, nằm nghiêng trên một chiếc ghế khác. Mà anhvẫn không có rời khỏi.
Tiêu Tiêu đã mệt mỏi, nhưng mà cũng không phải đơn thuần là mệt mỏi, tăng thêm đau đớn... Đầu rất nhanh mệt mỏi rơi vào trong giấc ngủ.
Anh vẫn lấp đầy thân thể cô, sau đó đem đầu của cô ôm vào bên trong ngực mình, để cho cô an tâm ngủ.
Máy bay trực thăng, bay khỏi trấn nhỏ hẻo lánh kia, bay trở về thành phố của bọn họ, ngừng lại đáp xuốngbên trên bãi cỏ phía sau trạch viện của Hiên Viên Liệt.
Trên máy bay người điều khiển căn bản không dám quấy rầy đi bên trong khoang thuyền, lúc lái phi cơ, tuy mang theo tai nghe, nhưng mà ngẫu nhiên còn có thể nghe được một số giọng nói bên trong, ai u... Quá thống khổ rồi. Sau khi ngừng phi cơ, liền mau chóng rời đi rồi...
Trong khoang thuyền, anh còn ôm cô thật chặt, gấp gao quấn quýt, chân của cô, cũng trong giấc ngủ vểnh lên gác trên thân anh.
Sắc trời từ xế chiều biến thành chạng vạng tối, trời chiều lặn về phía tây, trời chiều lộ ra quả cam màu đỏ chiếu vào cửa sổ máy bay trực thăng.
"Ừm..." ánh nắng nhu hòa để cho cô lay động thân thể, vì sao vừa động liền cảm giác có cái gì? A...
Cô lại có ý khẽ động, loại cảm giác ngứa kia càng thêm mãnh liệt: "Ừm..." Để cho từ bên trong hơi thở của cô không khỏi hừ ra tiếng.
Trong mơ hồ, cô vặn vẹo bỗng nhúc nhích: "A..." Chuyện gì xảy ra, vì sao lại có cảm giác đau đớn như điện lưu truyền qua.
Hiên Viên Liệt nguyên bản cũng rơi vào bên trong giấc ngủ nông, nhưng cô vặn vẹo ở dưới, chính mình có phản ứng: "A..." Trầm thấp rên khẽ một tiếng, trong lúc anh ngủ mơ, mãnh liệt chuyển động.
"Hừ..." Tiêu Tiêu nhẹ giọng hừ, cảm giác thật là kỳ quái, ngoại trừ cảm giác đau đớn bên ngoài, còn có một loại cảm giác thoải mái làm cho người ta khó nói lên lời.
Hiên Viên Liệt lại ý đồ động mấy lần.
Tiêu Tiêu cũng giãy dụa phần eo: "Ừm..." Từ trong hơi thở, không tự chủ phát ra âm thanh.
Anh mạnh mẽ một chút.
Thật là cảm giác khó nói... Uh`m...
Hiên Viên Liệt há miệng lớn thở ra một hơi. Mở hai con ngươi ra một chút. Mắt đen rủ xuống, hai người dính chặt vào nhau, chân của cô còn to gan đặt ở trên người anh.
Trong lúc ngủ mơ, Tiêu Tiêu khó chịu lắc mông, giống như cử động làm sao cũng tìm không thấy một vị trí thích hợp, mày liễu không khỏi nhăn lại...
"tiểu yêu tinh." Hiên Viên Liệt hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên trở mình một cái...
"A..." Cô cắn môi hừ.
"Đi ngủ cũng không yên ổn...... A" khóe miệng của anh nở một nụ cười.
Nha... Không được rồi... Cái yêu tinh này, lại nhẹ nhàng phối hợp với anh như thế, anh sẽ phát điên. Mắt Hiên Viên Liệt đen láy, nắm chặt bờ eo cô.
Bỗng nhiên dùng sức!
Cảm giác đau đớn nhất thời cuốn tới, một chút liền quét sạch toàn bộ cơn buồn ngủ của cô.
"Ừm..." Cô không kịp nói cái gì, liền cử động theo anh.