"Bá Hổ Lâm gia khẳng định không có thực lực ra tay với nhà Mộ Dung, phía sau ông ta nhất định có người, bây giờ mục tiêu người kia là Nhà Hiên Viên các người... Bây giờ chúng ta là người trên cùng một chiếc thuyền." Cô khẩn trương nói qua, hai tay nắm chắc ga giường, tuy cô muốn rời xa Hiên Viên Liệt, nhưng mà bây giờ toàn bộ đều đã ngả bài, tất nhiên Hiên Viên Liệt sẽ điều tra chuyện của Bá Hổ Lâm gia, mà đó cũng là chuyện cô muốn điều tra.
"A... Rất tốt. Vì để cho cô không tùy tiện bỏ thuyền mà chạy, cô liền ngoan ngoãn ngốc ở bên cạnh tôi đi." Anh nói xong, rời khỏi phòng.
Tiêu Tiêu nghiêng đầu một cái, cái này... Cái này... Kết quả quay tới quay lui, lại quấn trở về điểm khởi đầu! Mục đích của anh chỉ là giam cầm cô mà thôi.
Đè xuống trán của mình. Cô thở dài một hơi. Đồ chơi... Con rối... Chẳng lẽ cô thật muốn làm chút đồ, vật này sao? A... Hiên Viên Liệt, Vì sao? Đối tượng hành hạ hết lần này tới lần khác lại cứ là tôi chứ?
Nhớ tới chỉ có vô tận bi ai, điều duy nhất đáng vui mừng, cũng là biết rõ Bá Hổ Lâm gia thật là hung thủ phía sau. Nói cách khác, có khả năng năm mươi phần trăm, người đứng phía sau Lâm Hổ, cũng là người diệt môn gia tộc của cô... Cha, mẹ, anh, hết thảy nỗ lực trước đó không phải uổng phí. Nhất định còn có thể tìm tới hung thủ hại chết các người!
Trong phòng ngủ, Tiêu Tiêu một người dựa vào trên giường. Ngồi ngơ ngẩn. Hiên Viên Liệt đã rời đi một hồi rồi.
"Ai..." Thở dài một hơi, kỳ thật cô còn muốn đi ngồi ở trên ghế sofa. Thế nhưng mà bất đắc dĩ, cô thật không muốn cử động, phía dưới như xé rách.
Vỗ cái đầu, ép buộc mình ngàn vạn lần không cần nhớ tới hình ảnh trên máy bay. Thế nhưng mà mỗi lần nhẹ nhàng động đậy một chút, đau đớn liền để cô một lần lại một lần nhớ lại hình ảnh kia.
Cắn môi dưới... Cô thực sự không cách nào hình dung tâm tình của mình. Ngũ vị lẫn lộn...
"Cùm cụp" lúc này, cửa mở ra, Hiên Viên Liệt đi đến.
Tiêu Tiêu nhìn qua, chỉ thấy trong tay anh mang theo một cái rương nhỏ, đi tới ngồi xuống bên giường, anh không nói gì, trực tiếp kéo chân trái của cô qua.
"A..." Cô không phải là bị dọa đến kêu ra tiếng, mà chính là bị kéo một chút, xé rách đau đớn.
Hiên Viên Liệt cầm chân của cô, kéo quần của cô lên, lộ ra vết thương trên chân.
"anh, anh làm cái gì vậy." Cô lúng túng muốn thu hồi chân trái của mình.
"Nơi này đã bị nhiễm trùng, Vì sao không xử lý? Cô muốn phế đi chân này sao?" Anh nói qua, lạnh lùng trừng liếc cô một chút, từ trong rương thuốc xuất ra bông vải khử trùng.
Mộ Tiêu Tiêu vùi đầu, xác thực, thế nhưng mà gần đây nhiều chuyện phát sinh như vậy, cô nào có tâm tư làm cái này, chỉ muốn giải quyết chuyện sát thủ rồi nói.
Anh dùng bông vải khử trùng băng lấy vết thương của cô.
Bởi vì nguyên nhân nơi đó bị nhiễm trùng, cô cắn răng nhẫn nhịn nước khử trùng mang tới đau đớn. Tiếp theo, Hiên Viên Liệt bắt đầu bôi thuốc cho cô, loại thuốc này xoa lên thường có cảm giác lạnh buốt, nhưng lại băng rất đau.
Cắt quyển băng vải kế tiếp, quấn quanh chân trái của cô cho tốt. Anh nhìn về phía cô: "Đau,Vì sao không kêu lên."
"Loại đau này còn có thể nhẫn nại." Cô nói ra.
"Nhẫn nại sao? A... Này... Nơi đó đau đớn đến nổi cô không thể chịu đựng được sao?" Anh đột nhiên tiếp cận cô. Nhếch miệng lên một đường cong, mắt đen rủ xuống, nhìn về phía cô...