Hiên Viên Liệt ngồi xổm người xuống, nhìn bé tay quấn băng vải, không khỏi nhíu mày.
Miêu Miêu nâng hai má lên: "Chú nhất định là tới tìm mẹ cháu, cháu sẽ không lại để cho mẹ bị chú khi dễ. Chú trở về đi!" Bé cũng không ngốc, mẹ từ Hiên Viên gia tộc bị thương nặng như vậy, tuy nhiên không phải chú Hiên Viên sai, thế nhưng là bà nội giả là mẹ Hiên chú Viên!
"Miêu Miêu, là có chuyện nha." Hiên Viên Liệt vẫn rất ưa thích Mộ Miêu Miêu, cho nên nói chuyện, cũng không có nửa điểm băng lãnh.
Có thể Mộ Miêu Miêu cũng không lĩnh tình: "Rõ ràng cũng là chú mang chúng ta đến nhà chú chơi, nhưng là vì cái gì chú không bảo vệ mẹ cháu? Mẹ cháu rất vất vả chú biết rõ không? Tay mẹ cháu đều bị bà nội giả đổ nước nóng nổi bóng rồi! Cổ họng đau đến nói không ra lời, toàn thân đều là thương tổn, là chú làm hại, đều là chú làm hại, nếu như chú không mang mẹ cháu đến đó, mẹ cũng sẽ không bị thương!” Nói qua bé oa oa khóc to, dùng tay phải đánh Hiên Viên Liệt, tuy nhiên mẹ không nói, nhưng là bé cũng biết mẹ ủy khuất bao lớn.
Mắt đen hiện lên cảm xúc lạnh lẽo: "Miêu Miêu, chú đáp ứng cháu, lần này sẽ bảo vệ tốt mẹ cháu, được không?"
Nghe anh nói như vậy, Mộ Miêu Miêu giống là nhớ đến cái gì, đúng rồi! Bé hôm qua chuẩn bị qua tắm rửa, giống như nghe được mẹ cùng ông Các lão nói cô muốn cùng chú Hiên Viên cùng đi Hàn Quốc.
Lúc này mới thân bất do kỷ thả Hiên Viên Liệt tiến đến, mẹ đã đều quyết định phải cùng chú Hiên Viên cùng đi, khẳng định là có nguyên nhân, bé cũng không nói cái gì, lau nước mắt.
"Tốt, lần này thả chú tiến đến, chú cùng mẹ qua Hàn Quốc, chú nhất định bảo hộ mẹ nha. Không phải vậy, lần sau cháu nhất định sẽ không lại thả chú tiến đến rồi." Bé vừa nói vừa nghẹn ngào.
Hiên Viên Liệt xoay người vuốt vuốt tóc của bs, động tác của anh rất nhẹ nhàng, bởi vì thấy được bên trên đầu bé còn dán một số thuốc. Che lại cảm xúc trong mắt: "Được rồi, nhất định sẽ trả lại mẹ cháu hoàn hảo không thiếu sót."
Trong lòng Mộ Miêu Miêu lúc này mới thả lỏng: "Mời ngồi đi, mẹ cháu còn ngủ, chú đợi chút.”
Hiên Viên Liệt gật đầu.
Lúc này Miêu Miêu đã về tới trên bàn cơm ăn bánh mì còn lại, ăn ăn, bé ngừng lại, lúng túng nhìn về phía Hiên Viên Liệt, đưa bánh mì còn lại: "Chú đói không? Muốn ăn sao?"
Hiên Viên Liệt lắc đầu: "Chú ăn rồi rồi." Đi qua, ngồi tại bên cạnh bé nói: "Miêu Miêu, chú hỏi cháu mấy vấn đề."
"Hả?"
"Dấu rang bên trên bả vai cô là ai lưu lại?" con ngươi Hiên Viên Liệt nhíu lại.
"Dấu răng?" Miêu Miêu không biết lắc đầu. Mẹ đều mang băng gián miệng vết thương, bé đều không biết thì ra trên bờ vai còn có dấu răng.
"Vậy nhà các người, còn có ai tới qua?" Anh tiếp tục hỏi.
"Ông Các lão chứ sao."
Hiên Viên Liệt nâng quai hàm, không tiếp tục hỏi tiếp.
Lúc này Miêu Miêu lại mở miệng: "Còn có, chú Ngân."
"Chú Ngân là ai?" ánh mắt Hiên Viên Liệt lóe lên, có một tia hứng thú.
"Là chú lang thang mẹ nhặt về, chú Ngân cũng rất đáng thương, cùng nhà chúng ta một dạng không có người thân khác, cho nên trong nhà chúng ta ở vài ngày, đáng tiếc... Mấy ngày trước lại rời đi tự mình đi lang thang rồi." Nói lên Ngân, trong mắt của bé tràn đầy hoài niệm. Ngoại trừ hoài niệm Ngân, còn có trù nghệ đỉnh cấp!