Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 115-1: Không có không tín nhiệm



Hiên Viên Liệt căn bản cũng không để ý đến cô, đến lầu 7, cửa phòng 707 lấy thẻ ra, mở cửa phòng, kéo Tiêu Tiêu đi vào.

"Tôi qua mở một gian phòng." Tiêu Tiêu nói qua kéo lấy hành lý phải đi ra ngoài.

Mắt đen băng lãnh: "Tốt, bất quá, mặc kệ cô mở phòng nào, tôi đều sẽ ở đây, cho nên cô vẫn là đừng có giãy dụa vô vị."

Tiêu Tiêu tức nghiến răng, người đàn ông này còn không biết xấu hổ, dậm chân: "Anh..."

"Đi một ngày đường, đi tắm." Hiên Viên Liệt nói qua.

"Hiện tại chỉ là buổi chiều mà thôi, tôi tắm cái gì?" giờ phút này não Mộ Tiêu Tiêu trống không như bột nhão, bị anh giày vò đều không biết nơi nào là Đông Tây Nam Bắc rồi.

"Này tôi giúp cô tắm." Hiên Viên Liệt nói qua cởi áo khoác mình xuống.

Tiêu Tiêu không còn gì để nói, xin hỏi anh nói muốn cho cô tắm rửa, chính mình cởi quần áo cái gì. Sờ lên mồ hôi trên đầu: "Được rồi, tôi tắm còn không được."

Từ trong rương lấy ra quần áo sạch sẽ cùng khăn mặt đi phòng tắm. Cũng không phải cô đã lòng tiểu nhân, chủ yếu là cô đối với Hiên Viên Liệt thực sự không tín nhiệm, chỉ có khóa trái cửa thật chặt.

Cô mở băng vải trên chân phải ra, thuốc Hiên Viên Liệt ngày hôm qua tác dụng rất rõ ràng, hôm nay chân lại tốt hơn nhiều, dính nước là không có vấn đề rồi.

Sau khi tắm xong, mệt mỏi cũng quét sạch sành sanh. Trong phòng tắm làm khô tóc, mặc quần áo. Trong gương, quần áo trên người cô bọc cô lại thật chặt.

Lẳng lặng mở cửa, cô trước vươn đầu đi ra nhìn chung quanh, mới yên tâm đi ra phòng tắm, đây là một phòng, ngoại trừ ghế sô pha bàn cùng một số đồ vật thiết yếu bên ngoài, cũng chỉ còn lại có một cái giường lớn.

Hiên Viên Liệt đâu?

Từ phòng tắm đi tới, cô mới chú ý tới, thì ra anh vậy mà ngủ trên ghế sa lon rồi. Nhìn anh ngủ, Mộ Tiêu Tiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, thời cơ tốt!

Tranh thủ thời gian lấy ra túi tiền chạy ra khỏi gian phòng, nhanh như chớp chạy đến đại sảnh lầu một. Lấy ra một thẻ ngân hàng đưa qua: "Tiểu thư, phiền phức mở cho tôi một gian phòng."

Nhân viên lễ tân đương nhiên nhớ kỹ Tiêu Tiêu, nhìn chằm chằm cô một hồi mới nói: "Hết sức xin lỗi, phòng đã đầy rồi."

"Cái gì?" Tiêu Tiêu nhíu mày: "Phòng đầy rồi hả?"

Lễ tân gật đầu: "Vị tiên sinh đi cùng cô, vừa mới đã bao toàn bộ phòng còn trống, cho nên hiện tại là không có phòng trống."

Ách...

Một tay Mộ Tiêu Tiêu quay trên tường bên cạnh, lực đạo ngón tay đều nhanh làm viên gạch di chuyển. Đè nén tức giận trong lòng, cô từng bước từng bước về tới gian phòng kia. Hiên Viên Liệt đáng chết, vậy mà thừa dịp cô tắm rửa bao toàn bộ khách sạn rồi... Thật sự là dồn cô tới đường cùng.

Về đến phòng, cô tiện tay vứt túi tiền xuống một bên, đi tới ghế sô pha, xoay người nhìn xuống khuôn mặt của anh, lửa giận đè nén trong lòng là vụt vụt đi lên thiêu đốt lại không cách nào bộc phát.

Thở ra một hơi, được rồi, nhịn.

Đang định đứng thẳng thân, Hiên Viên Liệt đột nhiên mở mắt đen, hai tay nâng lên trực tiếp giữ lại hai vai của cô, hướng trên ghế sofa khẽ kéo.

Ghế sa lon kia vốn là rộng, cô quả thực là bị anh lôi đến trên ghế sofa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.