Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 118-2: Tay bắn tỉa 2



Xoát! Hai người đã bay nhanh bước xa trái phải xông ra ngoài. Chỗ kiếm đạo đều có máu bay lên. Hai con ngươi Mộ Tiêu Tiêu dần dần phiếm hồng, tay của cô ở không trung như là chém lung tung, xoát xoát xoát xoát bay. Nhìn như không hề có thứ tự, kỳ thật mỗi nhát đao chém xuống nhất định chặt một người, hoặc là, cản một viên đạn,

Mà Hiên Viên Liệt, kiếm của anh cũng không giống như Tiêu Tiêu múa loạn, mỗi một lần anh xuất kiếm, đều cơ hồ nhìn thấy kiếm vạch ra một quỹ đạo. Thế nhưng mà... Quỹ đạo rõ ràng như vậy, lại không ai có thể tránh được kiếm của anh.

Hai người không quay đầu lại, cũng không có dừng lại, dưới tình huống địch tổng tấn công, không thôi phòng thủ làm chủ, mà chính là đã tăng tốc độ không bình thường chạy đi ra hai bên.

Kỳ thật sở dĩ hai người ăn ý như thế, cũng là sớm thương lượng qua trong phòng tắm một phen. Đối mặt khẩn cấp bị tấn công trong đêm, hai người không có kích động chút nào.

Kéo ra hồi ức... Vừa mới trong phòng tắm.

"chúng ta đã bị vây quanh. Mà đối phương lại biết rõ vị trí chỗ gian phòng chúng ta, chắc hẳn ban công phía dưới gian phòng này, nhất định tụ tập nhiều địch nhân nhất. Nếu như bây giờ chúng ta nhảy xuống từ ban công gian phòng này, đoán chừng sẽ rất thảm." Tiêu Tiêu vừa quấn quanh dây đạn vừa nói.

"Phán đoán của cô không có sai, thủ đoạn của Lâm Hổ, tuyệt đối sẽ an bài tay bắn tỉa ở đối diện ban công này." ngữ khí Hiên Viên Liệt còn có càng thêm bình tĩnh so với Tiêu Tiêu.

Cô trộm nhìn Hiên Viên Liệt một chút, đúng vậy, tay bắn tỉa, cô chỉ cân nhắc đến phía dưới có rất nhiều địch nhân đã quên khả năng còn sẽ có tay bắn tỉa biến thái tồn tại!

Cái gọi là tay bắn tỉa, cũng là núp ở phía xa trông coi một địa phương, mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện, tấn công lúc bất ngờ! Mà uy lực lại cực lớn! Đồng dạng nếu như bị tay bắn tỉa cường đại để mắt tới, đây tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.

"Chỉ có giết ra ngoài, phía ngoài hành lang không dài, mà cuối cùng đều có cửa sổ, chúng ta từ trái phải tách ra công kích. Từ nơi đó nhảy xuống." Tiêu Tiêu nói qua, đã nâng súng máy lên chuẩn bị kỹ càng.

Lúc này trên hành lang, đã một mảnh hỗn độn, thi thể khắp nơi, đương nhiên cũng còn nửa chết nửa sống. Bất quá, cũng chớ xem thường một đám tinh anh còn sống! Hai người bọn họ điên cuồng công kích đến mà còn có thể sống được, cái này cũng là đại biểu thực lực.

Tiêu Tiêu dùng sức lắc lắc đầu, không được, đau đầu quá, không có nước lạnh cho tỉnh táo, cô cảm giác mình cũng sắp muốn ngủ ở chỗ này.

Trước mắt cũng càng ngày càng hoa rồi... Cắn chặt răng, không được, chết ở chỗ này cũng có lỗi với mình rồi. Nhất định phải giết ra ngoài! Mà vào lúc này, cô cũng gặp được địch nhân khó dây dưa nhất, đó chính là đội trưởng đội tinh anh!

Người đội trưởng dáng cao tay nắm một dao bầu răng cưa. Đao quang kiếm ảnh, anh và Mộ Tiêu Tiêu tương hỗ lẫn nhau, không chỉ có như thế, Mộ Tiêu Tiêu còn muốn tới công kích những người khác, đầu đã nặng nề đến không chịu nổi. Lại thêm chịu đựng mê dược. Sức mạnh trên tay cô đang chậm rãi giảm bớt.

Hiên Viên Liệt cầm lam kiếm trong tay, toàn bộ bay ra ngoài, kiếm xuyên qua trên đầu một người áo đen, ghim hắn vào trên tường. Người bên này cơ hồ đã chết gần hết rồi, mắt thấy đã đến cửa sổ rồi.

"Bốp" mà Tiêu Tiêu đã không chịu nổi gánh nặng, ngược lại một gối quỳ ở trên mặt đất, kịch liệt vận động một chút, thương tổn trên chân cô cũng bắt đầu quấy phá rồi.

Người đội trưởng dáng cao nheo mắt lại, nhìn ra người phụ nữ trước mắt này đã bất lực phản kháng rồi. Anh thu lại dao bầu răng cưa, chuẩn bị giơ đao chém đứt đầu người phụ nữ, có thể cũng do một giây này chủ quan.

Kiếm ảnh màu hồng bay lên, theo huyết quang, lúc kiếm quang của Mộ Tiêu Tiêu hiện lên, chỉ thấy tay Người đội trưởng dáng cao cũng phải đi theo bay ra ngoài.

"A..." Người đội trưởng dáng cao thống khổ kêu một tiếng, nhưng mà ở dưới tố chất chuyên nghiệp, anh lập tức giật xuống một tấm vải trên quần áo quấn quanh tay phải.

Tiêu Tiêu mệt mỏi lau đi máu tươi nơi khóe miệng, dùng hồng kiếm chống đỡ thân thể đứng lên. Lúc này, ngoại trừ đội trưởng, người bên ngoài cũng tiến hành công kích mãnh liệt đối với cô!

Keng, keng! Đây là tiếng đao kiếm và viên đạn va chạm phát ra.

Thân hình cô chớp động, đau đớn trên chân đang gia tăng. Cô cũng từ thế công chuyển sang phòng thủ, bởi vì đầu đau đớn đã không cho phép cô phân tâm đã thủ lại công

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.