Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 120-2: Phòng khám bệnh (2)



Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, cô thấy rõ ràng tình huống bên trong. Làm phẫu thuật chính là một ông lão khác và mấy cô gái nhỏ, Hiên Viên Liệt đã lâm vào hôn mê, từ sau lưng của anh móc ra ba viên đạn. Còn có thanh đao hình thoi kia cũng được rút ra.

Tiêu Tiêu che miệng, cố nén nước mắt trong mắt, đây đều là cô thiếu nợ anh. Hiên Viên Liệt, Vì sao? Trong mắt anh tôi chỉ là một người gỗ (con rối), Vì sao anh sẽ vì một người gỗ mà thụ thương?! Vì sao anh muốn tới bảo vệ tôi? Anh để cho tôi áy náy sao?

Ngẫm lại nếu như hôm nay Hiên Viên Liệt trốn đi từ một hành lang khác, như vậy anh sẽ không thụ thương, bây giờ cũng sẽ không nằm ở chỗ này.

Trong lòng nổi lên chua xót, cô thực sự không hiểu hành vi hôm nay của anh...

Lúc này, phòng khám bệnh dưới lòng đất an tĩnh đột nhiên xuất hiện tiếng ồn ào. Tiêu Tiêu quan sát hành lang bên kia, tiếng ồn ào là từ bên kia truyền đến, nơi đó không phải cũng là cửa lớn phòng khám bệnh sao?

Hiếu kỳ đi qua cửa lớn. Lúc sắp đi đến phòng, ánh mắt cô ngẩn ra, lập tức trốn đến đằng sau cây cột bên cạnh. Mặc dù chỉ liếc một chút, nhưng mà cô tuyệt đối không có nhìn lầm, quần áo mặc trên người, đều vẽ lão hổ, là người của Bang Bá Hổ.

"Không quản các người đây là phòng khám bệnh gì, đều phải điều tra." người Bang Bá Hổ ngang ngược nói.

Ông lão cản trở ngoài cửa, ở bên cạnh ông lão còn có bốn cô gái nhỏ áo trắng: "Khụ, khụ, khụ khụ, phòng khám bệnh chết muốn tiền tuyệt đối không tiếp bất luận người nào bên ngoài ngoại trừ bệnh nhân, các người đi thôi."

"Lão già, ông đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt!" Người của Bang Bá Hổ móc súng lục ra, nhắm ngay đầu ông lão.

Trong lòng Tiêu Tiêu giật mình, cô cũng không muốn liên lụy người khác, lúc muốn đi ra ngoài, tay bị cô gái nhỏ sau lưng giữ chặt, cô gái nhỏ nhìn cô lắc đầu nói: "Cô không cần đi ra, ông Bạch Dược sẽ xử lý tốt hết thảy."

Bạch Dược, cũng là tên ông lão kia một mực quản Tiêu Tiêu đòi tiền.

Cô cắn răng, không hề rời đi vẫn trốn ở đằng sau cây cột nhìn như cũ.

"Lão già, đến cùng ông có mở hay không! Như vậy ông sợ tôi không có điều tra có phải người ở chỗ các người hay không!"

Bạch Dược một mặt nghiêm túc: "Bản tiệm không thể trả lời, mời trở về đi!"

"Thôi đi, là do ông muốn tìm chết." Người của Bang Bá Hổ nói qua, người đứng ở phía trước bóp cò súng lục, mắt thấy đối vừa muốn nổ súng.

Mà đứng ở họng súng đều là ônglão và đứa trẻ! Tiêu Tiêu nắm chặt nắm tay, dù cho cô gái nhỏ kia bảo cô đừng quản. Thế nhưng mà, để cho cô làm sao an tâm? Theo bản năng cô giật đoản đao khắc rồng bay tùy thân từ bắp đùi, xông qua cực nhanh.

"Đùng!" một phát súng vang lên.

Một thoáng khi viên đạn bay ra ngoài, thân ảnh cô linh hoạt xuất hiện, dao ở trên không trung chặt xuống, chỉ nghe được tiếng kim loại va đập, viên đạn bay tới đã bị chém thành hai nửa rơi ở trên mặt đất.

Tiêu Tiêu buông đoản đao xuống, mắt phượng vô cùng sắc bén, nhìn lấy Người của Bang Bá Hổ ở cửa, hết thảy có năm người: "người các người muốn tìm là tôi, đừng hạ thủ với vô tội người." Thể lực đã tăng không nhiều lắm, không biết còn có khí lực đối phó năm người này hay không.

Người của Bang Bá Hổ trợn tròn mắt, một hồi mới phản ứng được, năm người nhao nhao giơ súng bên trong tay lên, nhắm ngay đầu Mộ Tiêu Tiêu.

"Các anh em, giết cô ta Bang chủ có trọng thưởng. Xông lên!" Năm người cơ hồ phá cửa mà vào.

"Dừng tay!" Lúc này, một giọng nói dồi dào từ tính từ ngoài hành lang đằng xa truyền tới. Người của Bang Bá Hổ dừng động tác lại, Tiêu Tiêu cũng quay đầu lại.

Mà ông lão Bạch Dược cùng bốn cô gái nhỏ đều ào ào đứng qua một bên, cúi đầu xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.