Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 127-2: Xem thường dã tâm của anh 2



Thế nhưng mà, đã chậm rồi, trong nháy mắt Lâm Hổ nhắm mắt đó, cả thân thể ôngliền nhào tới bên trên đoản đao của Mộ Tiêu Tiêu. Đao bén nhọn đâm vào da thịt ông. Ông bỗng nhiên xông lên, để toàn bộ đao đâm vào trong thân thể ông.

Mộ Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, bỗng nhiên buông đao ra! Thế nhưng mà toàn bộ đao đã tiến vào thân thể Lâm Hổ, mặc dù là đoản đao, nhưng mà chiều dài đủ để xuyên qua thân thể một người!

Buông lỏng tay cầm đoản đao ra, đồng tử Lâm Hổ phóng lớn, hai chân bất lực, cả người đổ xuống phía trước. Phù phù, đồng thời lúc ông ngã trên mặt đất, đao trên bụng lại xuyên qua thân thể ông một lần nữa.

Hiên Viên Liệt thở ra một hơi lần nữa, thu hồi súng trong tay, đi đến bên người Tiêu Tiêu, vỗ vỗ bờ vai của cô, giống như là đang an ủi.

Ánh mắt của cô trợn to, tay run rẩy, miệng mở ra. Dựa vào hiểu biết ngắn ngủi của cô đối với Lâm Hổ, cô tin tưởng Lâm Hổ là một người sợ chết, thế nhưng mà vì sao? Một người sợ chết như thế lại chọn tự sát? Mà biểu hiện bây giờ của Lâm Hổ càng chứng minh thêm sau lưng của ông có người. Mà lại có khả năng thật có quan hệ cùng nhà Mộ Dung các cô.

Thân thể vô lực ngồi xổm trên mặt đất, cô cơ hồ bò đến bên cạnh thân thể Lâm Hổ, mặt đất đã bị nhuộm máu của ông, thế nhưng mà Tiêu Tiêu bất chấp toàn bộ, nằm úp sấp ở trên vũng máu, dùng ngón tay tìm hơi thở bên trong Lâm Hổ.

"ông ta còn có hơi thở yếu ớt, ông ta còn chưa chết, cứu ông ta, tôi phải cứu ông ta. Ông ta nhất định biết chân tướng tám năm trước! Ông ta biết người hại chết cha mẹ tôi là ai!" Tiêu Tiêu run rẩy gào thét.

Hiên Viên Liệt lắc đầu, đi đến bên người cô lần nữa, một tay kéo cô đứng lên từ trong vũng máu: "Đừng ngốc nữa, hắn sống không quá năm phút đồng hồ nữa, trừ phi có thần y, hắn chết chắc rồi."

Nước mắt trượt theo gương mặt của cô xuống, cô chỉ cảm thấy trái tim của mình đã bị người hung hăng đâm một cái. Nếu như cô phản ứng nhanh hơn chút nữa thì tốt biết bao nhiêu, nếu như cô chú ý tới suy nghĩ của Lâm Hổ muốn tự sát thì tốt biết bao nhiêu?! Nói không chừng như vậy, cô còn có thể biết rõ người sau lưng Lâm Hổ.

Tự trách mãnh liệt, để cho cô nắm chặt hai tay, ngón tay dùng sức, móng tay bấm thật sâu vào trong lòng bàn tay, bóp ra tơ máu.

Mắt đen trầm xuống, anh không cố kỵ có phải trên thân cô bị máu nhuộm rất bẩn hay không, ôm chặt cô: "cô đần độn sao? Đừng tự trách lung tung, coi như hôm nay ông ta không chết ở dưới đao của cô, ông ta cũng sẽ nghĩ biện pháp tự sát."

Tiêu Tiêu cúi đầu, đầu gắt gao vùi vào ngực anh, trong lòng không có ngừng tự trách như cũ.

Hiên Viên Liệt bất đắc dĩ đè bờ vai của cô lại, đẩy trên thân mình cô, nhìn thẳng anh nói: "cô còn không nhìn ra được sao? Thái độ ông ta lấy cái chết thể hiện, coi như còn sống cũng không có khả năng móc ra một chữ từ trong miệng ông ta."

Đầu buông thõng vô lực, Hiên Viên Liệt, cô quả thật nghe được, nhưng mà vẫn không dậy nổi. Rõ ràng đã bắt được đầu mối, thế nhưng mà vẫn tuỳ tiện để manh mối cứ mất đi như vậy.

"Đi thôi, trò chơi ở Hàn Quốc kết thúc như vậy rồi. Chúng ta nên trở về rồi." một cái tay anh ôm ở bờ vai của cô, đi ra ngoài.

Bang Bá Hổ còn lưu giữ không ít người sống, nhưng mà bên trong một mảnh ảm đạm, bọn họ đã rất khó chuyển chú ý tới Tiêu Tiêu và Hiên Viên Liệt. Hơn nữa bây giờ đã là mười một mười hai giờ khuya, dưới tình huống không có ánh sáng, cũng không thấy rõ lắm.

Hai người rời đi rất nhanh từ cửa lớn bị nổ phá hủy.

Hai mắt Tiêu Tiêu vô thần, cô mệt mỏi quá, tâm tình phấn khởi cũng theo cái chết Lâm Hổ mà tan thành mây khói, không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ tùy ý Hiên Viên Liệt dẫn cô đi đến nơi khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.