Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 130-2: Không thiếu nợ nhau sao? 2



"Tới." ngữ khí anh cơ hồ ra lệnh.

"Không được, tôi mệt mỏi, muốn về nhà ngủ."

"Tới, tôi đưa cô trở về." Giọng nói của anh chưa hề khởi phục.

Tiêu Tiêu lại kinh ngạc quay đầu qua, lần đầu tiên anh chủ động nói muốn đưa cô đi? Trong đầu giống như nhớ tới anh đã từng nói, muốn giam cầm cô, nhưng mà một giây sau lại nghĩ tới những ngày ở chung ở Hàn Quốc, sau khi do dự vẫn là cô đi tới.

Hiên Viên Liệt kéo cô lên xe, hai người mặt đối mặt ngồi cùng một chỗ. Bầu không khí vẫn xấu hổ như vừa mới ở trên máy bay.

"cô đây là biểu lộ cái gì?" Hồi lâu sau, Hiên Viên Liệt mới mở miệng.

Cô ngước mắt nghi hoặc nhìn anh: "Tôi làm sao rồi hả?"

"có phải cô đang nghĩ hay không, Vì sao tôi muốn cứu cô?" Anh nhàn nhạt mở miệng.

Không nghĩ tới Hiên Viên Liệt sẽ nói ra như vậy, trong nội tâm cô giật mình, sớm đã muốn hỏi như vậy, nhưng mà lại không biết làm sao mở miệng mới tốt. Nắm chắc nắm tay: "Vì sao?"

Hiên Viên Liệt tựa ở trên cửa sổ xe, mắt đen nghiêng nghiêng nhìn qua phong cảnh ngoài cửa sổ, không lạnh không nhạt hợp lý: "Đây chỉ là ước định ở giữa người đàn ông."

"Ước, ước định?" Ngây ngẩn cả người, nháy mắt, chuyện càng phát ra mơ hồ rồi.

"trong lúc ước định cùng con trai của cô, tôi đã đồng ý với nó, không để cho cô bị thương, cho nên, ngày đó tôi làm chỉ là vì ước định." Giọng nói của anh rất bình thản.

Thật lâu mới từ bên trong kinh dị lấy lại tinh thần, cho nên, ngày đó anh động thân cứu giúp là bởi vì từng có ước định cùng Miêu Miêu sao? Thì ra là thế.

Trong lòng nghi ngờ một điều bí ẩn cuối cùng xốc lên đáp án, theo đạo lý mà nói cô hẳn là nên buông lỏng mới đúng, thế nhưng mà vì sao ngược lại trong lòng có chút không thoải mái?

Đè đầu xuống. Cô xoa huyệt thái dương, cảm giác mệt mỏi nhất thời dâng lên toàn bộ. 

Rất nhanh liền đến nhà của cô.

Tiêu Tiêu xuống xe: "Cảm ơn anh đưa tôi trở về." Quay người dự định rời đi.

Lúc này, Hiên Viên Liệt cũng xuống xe: "A... Cô không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?"

Anh đã mở miệng như vậy, cô nào có không biết xấu hổ cự tuyệt, dù sao người ta vừa mới đưa cô trở về nữa nha, về tình về lý cũng là nên: "Mời vào."

Phòng vắng vẻ, Miêu Miêu cũng không có ở nhà, đại khái là ngủ ở bên Các lão rồi. Hiên Viên Liệt ngồi ở phòng khách, cô liền đi nhà bếp nấu nước nóng, pha một ly trà cho anh.

Tiêu Tiêu ngồi ở trên ghế sa lon đối diện anh, hai tay giao hợp chụp cùng một chỗ, thả ở trên cằm: "anh... Thương tổn trên lưng... Thế nào rồi hả?" Tuy Hiên Viên Liệt nói đó là từng có ước định cùng Miêu Miêu mới có thể thay cô dưới đũng quần đỡ những viên đạn kia. Thế nhưng mà dù sao cũng là vì cô bị thương, cũng không thể làm bộ như cũng không có chuyện gì xảy ra.

Buông ly trà nóng xuống: "Bị thương ngoài da." Lãnh đạm nói qua.

Cô không khỏi xấu hổ vì câu nói này của anh, nếu như vậy coi như là bị thương ngoài da thì cái gì mới tính là chân chính bị thương: "Chúng ta xem như không thiếu nợ lẫn nhau sao?"

"Hả?"

"Nói thật, tôi rất trách lúc trước anh mang tôi đi tới gia tộc của anh, nhưng lại bỏ rơi tôi. Đến bây giờ khả năng đều không có cách nào tiêu tan. Bất quá bây giờ..." Cô thuận tay sờ lên trên chân bị thương tổn: "Không phải có câu nói nợ mẹ con trả sao? Chúng ta coi như đền tội lẫn nhau."

"Tùy cô." Anh bình thản trả lời, bất thình lình phun ra hai chữ.

Mắt phượng rủ xuống, anh tùy tiện nói để cho cô có chút cảm giác khó chịu, lúc trước cô cảm giác mình sẽ mãi mãi không cách nào quên tổn thương Hồng Tuyết Mai đối Miêu Miêu, bây giờ nỗ lực bức mình suy nghĩ thông suốt những thứ này, nỗ lực không đi oán hận người trước mắt này, thế nhưng mà vì sao anh có thể tùy tiện như vậy? Chẳng lẽ cái này không trọng yếu sao?

Kìm nén hồi lâu, vẫn là không nhịn được nói ra: "anh cảm thấy cái này không quan trọng sao?"

"Có ý tứ gì."

Đối mặt với anh điềm nhiên như không có việc gì, trong nội tâm cô cũng chợt lạnh theo, chỉ cảm giác vấn đề của mình là dư thừa. Đã quên anh là một người đàn ông lãnh huyết, đến cùng cô phạm phải ngu xuẩn gì, nói những chuyện này cùng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.