"Nhất thời xúc động. Tôi cũng thiếu chút không cẩn thận biến thành u hồn rồi."
"Lâm Âm Nhi đã chết, cô cùng Liệt, hiện tại là quan hệ như thế nào?" Lam Đình Ngạn hỏi.
"Ây..." Tiêu Tiêu lúng túng nắm tóc, thực sự bất đắc dĩ nhíu mày: "Anh cũng biết, tôi ngay từ đầu cùng anh ở cùng nhau là vì cứu Miêu Miêu, sau đó lại giả trang vị hôn thê của anh. Hiện tại Lâm Âm Nhi đã chết, tôi cùng anh tự nhiên không có bất cứ quan hệ nào rồi. Nếu như càng muốn nói... Vậy thì là quan hệ khế ước rồi."
Cô tin tưởng Lam Đình Ngạn nhất định biết ở giữa cô và Hiên Viên Liệt viết qua một phần khế ước.
"Cho nên, thật là không hề có quan hệ sao?" Lam Đình Ngạn tiếp tục hỏi.
Không biết anh vì cái gì đối với mấy chuyện này sẽ có hứng thú như vậy, chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân Hiên Viên Liệt là bạn anh sao? Khoát tay áo: "Không có rồi! Tôi mới không muốn cùng người đàn ông lạnh lùng kia có cái gì liên lụy. Chỉ là phiền muộn ký phần giấy khế ước này." Tranh thủ thời gian cùng Hiên Viên Liệt phủi sạch quan hệ, nói thật cô cũng thật không muốn cùng Hiên Viên Liệt có bất kỳ liên lụy, chỉ là qua Hàn Quốc, còn có tất cả chuyện trước đó đều có quá nhiều không thể làm gì.
Lúc này, Mộ Miêu Miêu bưng chén nước ấm đi ra: " chú Ngạn muốn kết hôn sao?" Vừa mới nhà bếp không có đóng cửa, cho nên bé loáng thoáng nghe trộm được.
Lam Đình Ngạn tiếp nhận chén nước ấm: "Cảm ơn Miêu Miêu."
" chú Ngạn, chú có phải thật muốn kết hôn rồi hay không Co dâu là ai?" Miêu Miêu hiếu kỳ mở to hai mắt hỏi, bé làm sao biết Lam Đình Ngạn kháng cự kết hôn đến cỡ nào.
Tiêu Tiêu lập tức kéo con trai đi qua, một tay bịt cái miệng mèo: "Tốt, chú Ngạn hôm nay không thoải mái, con cũng đừng hỏi nhiều như vậy rồi." Mắt thấy Lam Đình Ngạn không muốn nhắc chuyện kết hôn, con trai của cô còn không biết rõ tình hình ở bên cạnh không ngừng nói. Đây không phải trên vết sẹo người tôi xát muối sao.
Nâng lên hai má. Miêu Miêu trợn tròn tròng mắt gật đầu, cô lúc này mới buông miệng con trai ra.
"Tiêu Tiêu không có việc gì, tôi còn muốn mời tiểu gia hỏa tới tham gia hôn lễ đây." Lam Đình Ngạn giờ phút này giống như so mới vừa tới tốt hơn nhiều, uống vào mấy ngụm nước ấm, thả cái chén lại đến bàn.
"Lúc đó mời ông Các lão cùng đi sao? Kết hôn mà nói nhất định có rất nhiều ăn ngon đi." Miêu Miêu kinh hỉ hỏi.
Con trai cô ngoại trừ là châu báu, vẫn là một ăn hàng điển hình. Tuy nhiên cái gì đều ăn, nhưng là khẩu vị có đôi khi cũng kén ăn hung ác.
"Mời! Chỉ cần là bạn của Miêu Miêu, đều mời." Lam Đình Ngạn cũng là rất là ưa thích Mộ Miêu Miêu quỷ linh tinh, xoa cái đầu nhỏ của bé, lộ ra nụ cười. Thấy thế nào đều cảm thấy đứa bé này theo dáng dấp Liệt khi còn bé giống nhau đến mấy phần. Ách... Càng xem càng giống, thật không biết cha của dứa trẻ là ai, không chừng là an hem của Liệt thất lạc nhiều năm.
"Chú Ngạn tốt nhất, ôn nhu nhất rồi." Mộ Miêu Miêu ôm lấy Lam Đình Ngạn, quả thực là leo đến trên thân anh, tiễn anh bằng một cái môi thơm. Ban của mẹ, ông Các lão là người nhà thân nhất. Dì út của mẹ tuy nhiên khắp nơi chạy tới chạy lui, nhưng lại cũng rất thương yêu bé. Hàng năm qua sinh nhật dì út của mẹ đều sẽ không quên. Ừ... Chú Ngân là biết làm cơm, cũng là cùng bé chơi. Chú Ngạn ôn nhu nhất rồi. Còn lại... Cũng chỉ có chú Liệt rồi...