Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 148-1: Tại sao là cô?!



Đóng máy tính lại, tiếp tục xem tiếp cũng không chiếm được thêm nhiều tình báo, mặt ngoài để cho ngoại nhân biết chuyện, đại khái cũng chỉ có như vậy thôi.

Tám năm trước, chuyện bi thảm chìm ngập một nhà Mộ Dung, đẩy Ngũ Đại Gia Tộc tới nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành câu đố bên trên hắc đạo.

Mà ngày hôm nay! Ngũ Đại Gia Tộc, lại một lần nữa bị đẩy lên trên đầu gió ngọn sóng. Nếu như nói tám năm trước nhà Mộ Dung bị diệt, mọi người vẫn chỉ nghi hoặc, không hiểu. Như vậy lần này, phản ứng của mọi người đều cực kỳ lớn. Tuy nhiên Phong gia cũng không có lọt chìm vào. Có thể địa vị Ngũ Đại Gia Tộc xác thực bị dao động rồi. Ngũ Đại Gia Tộc mất đi hai. Ai có thể không khủng hoảng chứ? Phía sau là ai? Tất cả mọi người đang suy đoán.

Tiêu Tiêu không muốn tiếp tục xem máy tính, ngoại trừ không chiếm được thêm tin tức bên ngoài, cũng không muốn nhớ lại chuyện thương tâm tám năm trước, sau khi Phong gia xảy ra chuyện này, chuyện tám năm trước cũng bị lôi ra nhắc lại, có không ít người cũng bắt đầu bàn tán về chuyện kia.

Hai tay rủ xuống đặt ở trên máy vi tính.

Nhất định là cùng một người làm, bảy mươi phần trăm có thể là cùng một người làm! Dám lặp đi lặp lại nhiều lần ra tay với người Ngũ Đại Gia Tộc, mà lại có thể hủy diệt người của Phong gia, trên thế giới sẽ không có nhiều người hơn rồi.

Nghĩ tới đây, Tiêu Tiêu liền lôi hành lý từ dưới giường ra, sau đó từ bên trong tủ quần áo tùy tiện kéo ra mấy bộ y phục, nhét vào trong rương hành lý. Cởi áo ngủ trên người xuống, thay đổi một bộ thường phục. Buộc tóc rối tung lại, trong gương, lộ ra mười phần già dặn.

"Leng keng..." chuông cửa vang rồi.

Tốc độ Các lão thật đúng là nhanh, cô cúp điện thoại vẫn chưa tới nửa giờ đâu. Từ trung tâm thuê sát thủ qua tới nơi này, nói ít nhất cũng phải đi hơn một giờ.

Nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa.

"Hơn nửa đêm còn phải tới chỗ của tôi, thật sự là phiền phức rồi." Tiêu Tiêu vừa mở cửa vừa nói.  

"Ừm... Hơn nửa đêm, cô đợi người nào tới vậy?" thân ảnh thon dài, Hiên Viên Liệt cũng một thân y phục nghỉ dưỡng, tựa ở trên khung cửa, mắt đen nhẹ nghiêng, lúc đối đầu Ánh mắt của Tiêu Tiêu, nhất thời hiện lên vài tia sắc bén.

Tay từ trên chuôi cửa trượt xuống, cô sửng sốt: "vì sao là anh."

"Ừm? Không phải tôi, cô hi vọng người nào tới nơi này? Tiêu Tiêu, bây giờ có thể là hai giờ khuya, cô đang đợi người nào?" Anh xoay người xích lại gần Tiêu Tiêu.

Lui một bước về sau: "Làm sao anh tới chỗ tôi rồi."

Tay anh duỗi qua, nâng cằm của cô lên, để khuôn mặt của cô xích lại gần mình: "cô còn chưa có nói cho tôi biết, cô đang đợi người nào." Câu nói này cũng không nhàn nhã, gần như có thể cảm giác được trong giọng nói của anh mang theo băng lãnh.

Đẩy tay anh ra. Cô không hiểu vì sao đột nhiên anh phản ứng kỳ quái như thế, bất quá cũng đàng hoàng nói ra: "Đợi Các lão!"

Băng lãnh bên trong ánh mắt Hiên Viên Liệt hòa hoãn rất nhiều, tay thu hồi, cũng không có quan tâm cô bây giờ biểu tình gì, đến gần phòng khách. Ngồi vào ghế sofa, một chân đặt ở trên đùi một chân khác, một tay chống đỡ bên mặt.

"anh hỏi tôi trả lời anh, anh còn không có nói cho tôi biết anh đến cùng tìm tôi có chuyện gì?" Tiêu Tiêu đóng cửa một lần nữa, cũng không nóng nảy đi đến ngồi xuống trên ghế sô pha. Cái mông mới vừa vặn ngồi xuống, trong đầu hiện lên một tia linh quang, cô vừa mới nhận tin tức của Các lão, chuyện lớn như vậy, không có khả năng Hiên Viên Liệt không biết, lập tức khẩn trương hỏi: "Chẳng lẽ anh cũng tới là vì chuyện của Phong gia sao?"

Mắt đen nhìn cô, không nhanh không chậm nói: "Xem ra cô đã biết rồi."

Nhíu mày, đầu Tiêu Tiêu gật như giã tỏi: "Chuyện này anh thấy thế nào? Là cùng một người làm sao? Tôi có dự cảm. Người hại Phong gia nhất định cũng là Chủ nhân phía sau Lâm Hổ."

"bây giờ cô đang nghĩ, chủ mưu lần này, cũng là hung thủ hại nhà cô sao?" Hiên Viên Liệt từ tốn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.