Hiên Viên Liệt mỉm cười: "Tiêu Tiêu, cô thật đúng là thông minh đó."
Xoát... Chuyện vốn nghiêm chỉnh, bị nụ cười anh khiến cho bầu không khí thay đổi một chút. Cô choáng váng hiện lên một điểm hồng, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác: "Lúc này, có thể nghiêm túc một chút hay không. Đừng đùa kiểu này."
"cô thấy tôi giống như đang nói đùa sao? A, tôi chỉ là chúc mừng cô mà thôi, bởi vì người hại Phong gia năm đó cũng là người hại nhà Mộ Dung." So với Các lão không xác định được, cách nói không có nắm chắc, Giọng nói Hiên Viên Liệt vô cùng khẳng định!
Bầu không khí lại một lần nữa bị đẩy lên điểm đông.
Tiêu Tiêu nuốt khan một miếng nước bọt, trái tim không ngừng nóng nảy, cô hít một hơi thật sâu: "Vì sao anh xác định như thế."
Hiên Viên Liệt kéo quai hàm, nói qua: "Chuyện lần này, có phải Chủ nhân phía sau Lâm Hổ làm hay không, tôi không xác định, nhưng mà chuyện lần này, cùng chuyện tám năm trước nhà Mộ Dung các người bị hủy có quá nhiều tương tự. Từ một số thủ đoạn nào đó, hình thức chiến đấu, sau khi chờ phân tích một chút, trên cơ bản sẽ không có người thứ hai có thể làm ra loại chuyện này rồi."
Chăm chú nhìn Hiên Viên Liệt, cô hi vọng Hiên Viên Liệt càng nói càng nhiều. Nói ra càng nhiều tin tình báo.
Thấy được hai mắt cô khát vọng, Hiên Viên Liệt trầm mặc một chút mới nói: "Sở dĩ còn có thể khẳng định như vậy, còn có một cái, bởi vì nhìn từ mặt ngoài, cơ bản nhìn không ra hình thức hai lần công kích có chỗ gì tương tự, nhưng mà sau khi trải qua phỏng đoán tinh vi, sẽ phát hiện có rất nhiều cái giống như đúc. Đối phương tận lực giấu diếm thủ đoạn và hình thức công kích, không phải là chứng minh thủ đoạn tốt nhất sao?"
"Với lại! Có những lời này của anh là đủ rồi, tôi muốn đi nước Pháp một chuyến, không phải Phong gia có một số người còn sống sao? Các cô nhất định sẽ có càng nhiều tin tình báo."
Cô cảm thấy, hung thủ kia, cũng sắp nổi lên trên mặt nước rồi. Tám năm trước, nhà Mộ Dung của cô... May mắn sống sót chỉ có cô và Dì út. Vì sao nói là may mắn? Bởi vì Dì út đi du ngoạn khắp nơi, mà cũng đúng vào ngày ấy, cô cũng không ở trong gia tộc, cho nên trốn khỏi một kiếp. Khi có được tin tức về gia tộc, nơi đó đã biến thành một biển máu, gia tộc của cô, bị một ngọn lửa hỏa thiêu sạch sẽ. ở giữa một đêm biến thành phế tích. Cho nên tám năm qua cô cũng không tìm được một chút manh mối, hung thủ kia giống như là một người thần bí biến mất khỏi cái thế giới này.
Hòa hoãn tâm tình một phen: "tối nay anh tới nơi này, cũng là đến nói cho tôi biết cái này sao?"
"Hả? Không, nói cho cô chuyện Phong gia, chỉ là tôi tới nơi này mới thuận tiện nói, mục đích của tôi là, thu đồ chơi về. Hơn một tuần lễ rồi... Mỗi ngày đồ chơi chạy khắp nơi, tới lúc nên trở về bên người chủ nhân rồi."
"Không!" Tiêu Tiêu vỗ bàn đứng lên, tuy cô đối với hai chữ đồ chơi vô cùng mâu thuẫn, nhưng mà bây giờ cô cũng không phải sốt ruột cái này, lập tức mở miệng tiếp tục nói: "bây giờ căn bản tôi không có khả năng ngốc ở bên cạnh anh, vô luận như thế nào tôi cũng muốn đi nước Pháp."
Hiên Viên Liệt cũng không nóng nảy: "Đi thôi." Anh đứng lên.
"A? Tôi không đi theo anh. Tìm tới hung thủ báo thù rửa hận cho cha mẹ tôi là mục đích sống duy nhất của tôi." Cô kiên trì nói qua.
Mắt đen lãnh đạm: "Nếu như cô không đi, vậy là muốn tôi ôm cô đi phi trường sao?" Anh nghiêng đầu nói ra.
Phi trường?
Đầu óc nhất thời thông suốt lên. Mộ Tiêu Tiêu cũng không phải ngu ngốc, hơn nửa đêm Hiên Viên Liệt qua phi trường làm gì? Anh cũng muốn đi nước Pháp!
Cuối cùng tảng đá trong lòng rơi xuống đất. Vỗ vỗ hung thủ: "Chờ một chút. Chờ một chút."