Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 149-1: Diệt hết phồn hoa 1



"Tiêu Tiêu, đi nhanh đi. Miêu Miêu giao cho tôi chiếu cố." Lúc này, cửa được mở ra, Các lão đứng ở ngoài cửa, ông đã trốn ở bên ngoài nghe lén một hồi, nhìn hai người nói chuyện không sai biệt lắm mới tiến đến nói.

"Các lão, ông đến rồi." Tiêu Tiêu ngạc nhiên nói qua.

"Nhanh đi đi." Các lão vui mừng nói ra.

"Ừm." Tiêu Tiêu gật đầu, lập tức xông vào trong phòng ngủ, kéo hành lý sớm đã chuẩn bị xong đi ra ngoài.

Đợi sau khi Mộ Tiêu Tiêu và Hiên Viên Liệt đi, Các lão nheo mắt già, cô này, Tiêu Tiêu, cô phấn đấu tám năm, cuối cùng có tin tức hung thủ rồi... Ai, nhị lão Mộ Dung ở trên thiên đường rất nhanh cũng có thể an nghỉ rồi.

Ngồi phi cơ ròng rã mười tiếng, lại thêm từ trong nhà Tiêu Tiêu đi ra phi trường mất hai giờ lộ trình, đã qua thời gian nửa ngày rồi.

Mà chút thời gian này, cũng đúng lúc cho cô thay đổi chênh lệch. Lúc đến nước Pháp, đúng lúc 8 giờ sáng! Cô ở trên máy bay cơ hồ ngủ mười tiếng. Cô ngủ một giấc no nê. Bất quá, không được hoàn mỹ chính là Hiên Viên Liệt ngủ sát với cô.

Máy bay tư nhân của anh, chỉ có một cái giường, bị cưỡng ép kéo đến ngủ trên một cái giường, tuy cũng không phải là lần đầu tiên. Thế nhưng mà cô cũng không có thói quen. Luôn cảm thấy ngủ ở bên cạnh anh có một loại cảm giác nguy cơ. Anh giống như một quả bom lúc nào cũng có thể nổ tung, cô sợ anh rồi.

Phi cơ hạ xuống, Hiên Viên Liệt an bài hết thảy phi thường thỏa đáng, tựa hồ là trước khi tìm đến cô đã sắp xếp xong xuôi.

Phi trường tiếp ứng, khách sạn. Anh đều nhất nhất chuẩn bị tốt rồi. Tiêu Tiêu cũng chỉ đi theo phía sau anh là được rồi, căn bản không cần nghĩ quá nhiều chuyện.

Điều này cũng làm cho cô có một cái nhìn khác đối với Hiên Viên Liệt, người đàn ông này... Kỳ thật người đàn ông này có đôi khi đáng tin. Tám năm qua, cô không có bất kỳ người nào có thể dựa vào. Hiên Viên Liệt có lẽ là người đầu tiên trong tám năm qua. 

Đến khách sạn, sau khi để hành lý xuống, Tiêu Tiêu đứng ở trên ban công nhìn ra ngoài cửa sổ... Tuy Hiên Viên Liệt làm việc rất có thể dựa vào, cũng rất chu đáo... Bất quá...

Để anh an bài những chuyện này, sau cùng chỉ có rơi xuống kết cục cùng anh ở chung một cái phòng.

"cô đối với ban công, rất cố chấp." xuất hiện giọng nói của anh.

Tiêu Tiêu lập tức quay người, biết ý tứ anh trong lời này, dù sao từng có chuyện như vậy, nhịn xuống không yên ổn trong lòng từ ban công trở về: "lúc nào chúng ta qua Phong gia."

"cô nghĩ muốn bao lâu?"

Không giống lần ở Hàn Quốc, Hiên Viên Liệt cũng không có bất kỳ kết luận nào, mà chính là để cô tự mình chủ trương.

Tiêu Tiêu nghĩ tới chuyện này cũng sốt ruột, vài phút đã đợi không kịp, lập tức nói ra: "Bây giờ. Cái chuyện này, tôi muốn càng nhanh biết rõ ràng càng tốt."

Rời khỏi khách sạn, sau khi tùy tiện ăn bữa sáng, liền ngựa không ngừng vó đi tới Phong gia. Cô không biết vì sao Hiên Viên Liệt cũng muốn đi Phong gia, không biết anh có cái mục đích gì, chẳng lẽ chỉ là anh nhàn rỗi muốn cùng đi sao? Cũng không cho rằng anh nhàm chán như vậy, Hiên Viên Liệt có ý nghĩ của mình đi.

Cũng không có tiếp tục suy nghĩ nhiều chuyện của anh, bây giờ chuyện Tiêu Tiêu Tâm Tâm Niệm Niệm nhớ đều là chuyện gia tộc.

Phong gia ở vùng ngoại ô bên ngoài thủ đô nước Pháp. Lãnh thổ gia tộc cũng vô cùng lớn. Cơ bản tương xứng với Hiên Viên gia, cũng không có gì so, đều là Ngũ Đại Gia Tộc.

Đi vào xung quanh lãnh địa Phong gia, xa xa có thể nhìn thấy phía trước một mảnh bừa bãi tình huống bi thảm, cô che ở ngực, dạng hình ảnh này, cô đã gặp qua... Chuyện tám năm trước rõ mồn một trước mắt. Ở ngực co rút một trận đau đớn, có thể tưởng tượng Phong gia hôm qua cũng là phồn vinh cỡ nào, thế nhưng mà sau khi chém giết to lớn, dáng vẻ cũng biến thành tấm tàn phá không chịu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.