Lần này Phong Nghị Trì đứng lên, hai tay của anh theo trên bàn: "Nhà Mộ Dung, cô thật sự là người nhà Mộ Dung?"
Tiêu Tiêu gật đầu.
Phong Nghị Trì nhìn về phía Hiên Viên Liệt, Hiên Viên Liệt đều nói như vậy, khẳng định không phải giả: "Không nghĩ tới nhà Mộ Dung lại còn có người sống sót. Thảm kịch tám năm trước... Ai..." Anh thấm sâu, thấu hiểu rất rõ.
"Phong tiên sinh, chúng ta kỳ thật xem như người cùng một đầu trên chiến tuyến. Cho nên, chỉ cần anh chịu cung cấp manh mối, chúng ta cũng có thể hiệp trợ lẫn nhau, cùng một chỗ bắt được hung thủ phía sau, đối phó địch nhân."
Phong Nghị Trì rơi vào trầm tư.
Lúc này...
Trên bậc thang, một người một bên khóc một bên ôm một đứa trẻ khẩn trương chạy xuống dưới: "Lão gia. Lão gia... Tiểu thư cô, tiểu thư cô..." Người kia đã khóc không thành tiếng.
Người kia bỏ đứa trẻ vào trên ghế sofa: "Tiểu thư chỉ sợ... Chỉ sợ chống đỡ không nổi rồi. Cô vừa mới ho khan, ho ra rồi..." Một bên khóc tay lấy ra một tờ khăn tay, khăn tay trắng nõn bị một mảnh máu nhuộm đỏ.
"Mộng nhi. Cha đây. Con phải kiên trì, cha ngay lập tức đi tìm bác sĩ tốt hơn tới." Phong Nghị Trì ngồi xổm xuống, khẩn trương vuốt ve con gái.
Chuyện đột nhiên xảy ra, Phong Nghị Trì căn bản không kịp cố kỵ còn có khách ở chỗ này, đứng dậy muốn đi ra phía ngoài...
Mà Tiêu Tiêu cũng thấy rõ ràng bộ dáng đứa trẻ nằm trên ghế sofa, đại khái bốn năm tuổi, bộ dáng mười phần thanh tú động lòng người, chỉ là sắc mặt trắng bệch.
"Phong tiên sinh." Tiêu Tiêu đứng lên.
Phong Nghị Trì đã nhanh đi tới cửa, anh ngừng bước: "Mộ Dung tiểu thư, tha thứ tôi hôm nay chiêu đãi không chu toàn, chuyện cô vừa mới nói, tôi xem chúng tôi về sau bàn lại đi."
"Phong tiên sinh, không biết quý thiên kim đến cùng làm sao rồi? Tôi hiểu rõ một chỗ, nơi đó bác sĩ y thuật mười phần tinh xảo." Cô mở miệng nói ra.
Sắc mặt Phong Nghị Trì khá hơn một chút, anh bước nhanh ngồi vào trước mặt Tiêu Tiêu, bắt lấy cánh tay Tiêu Tiêu: "Bác sĩ kia ở đâu? Tôi lập tức đi mời anh tới."
Nhìn ra được anh quan tâm con gái đến cỡ nào, Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, nhìn đứa trẻ trên ghế sofa, trong lòng cũng nổi lên thương tiếc: "Bác sĩ kia, đoán chừng không mời nổi. Đến tự mình mang đứa trẻ qua."
"Ở đâu? Tôi lập tức mang Mộng nhi qua."
"Anh đừng nóng vội. Chỗ này tại Hàn Quốc, qua tới đó cũng phải mười mấy giờ." Chỗ trong miệng Tiêu Tiêu cũng là phòng khám bệnh chết muốn tiền.
Cô tuy nhiên chỉ ở nơi này xem bệnh qua một lần, nhưng chỉ một lần đã nhìn ra thực lực phòng khám bệnh chết muốn tiền, lấy vết thương trên người Hiên Viên Liệt tới nói đi, lúc này mới bao lâu, anh tốt bảy tám phần rồi.
"Tại Hàn Quốc? Xa như vậy?" Phong Nghị Trì nhíu mày, hiện tại cái nhà này vụn vặt lẻ tẻ, anh căn bản là đi không được. Cũng không thể đi ra.
Tiêu Tiêu tự nhiên nhìn ra chuyện Phong Nghị Trì để ý, Phong gia xảy ra chuyện lớn như vậy, Nhất Gia Chi Chủ (quan trọng nhất là chủ nhân) nếu như lúc này đi ra mà nói nhất định sẽ đại loạn: "Phong tiên sinh nếu là tin tôi, tôi có thể mang lệnh thiên kim qua Hàn Quốc xem bệnh."