Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 152-1: Xác xuất thành công một nửa 1



Nước Pháp đến Hàn Quốc còn một đoạn rất dài, Tiêu Tiêu từ Trung Quốc đến bên này đã trên máy bay ngủ trọn mười giờ, bây giờ nghĩ ngủ cũng không thể nào.

"Hụ khụ khụ khụ..." Phong Tâm Mộng lại bắt đầu mãnh liệt ho khan.

Phong Nghị Trì luống cuống tay chân tìm khăn tay khắp nơi. Hiển nhiên con gái ho khan động thần kinh anh. Nam tử hán trong hắc đạo đỉnh thiên lập địa, trước mặt con gái cũng hiện ra mềm mại.

"Phong tiên sinh, anh đừng hoảng hốt, để cho tôi tới." Tiêu Tiêu đi qua, ngồi ở bên cạnh Phong Tâm Mộng, nhẹ nhàng nhấc đầu của cô lên, đặt ở bên trên hai chân của mình, một tay chậm lấy ra khăn tay, vì cô lau nước bọt. Một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt ve ở ngực cô.

Rất nhanh, Phong Tâm Mộng không hề ho khan, khuôn mặt nhỏ biểu lộ khó chịu cũng có mấy phần thư giãn.

"Cảm ơn." Phong Nghị Trì nói ra.

Tiêu Tiêu lắc đầu, tuy cô lại nhớ cùng Phong Nghị Trì giữ gìn mối quan hệ, nhưng nhìn đứa trẻ này, cô là thật tâm chân ý hỗ trợ. Dù sao chỉ là đứa trẻ, không nên nhiều khổ như vậy: "Tôi cũng có một đứa trẻ năm tuổi, tôi hiểu tâm tình của anh, nhìn đứa trẻ bị thương, cũng là đào thịt trong lòng của mình." Nhớ tới tình cảnh lúc trước Miêu Miêu bị Hồng Tuyết Mai đánh, loại đau lòng còn âm thầm lưu ở trong lòng.

"Cô có đứa trẻ năm tuổi rồi hả? Cô nhìn có 20 tuổi?" Phong Nghị Trì kinh ngạc hỏi.

Tiêu Tiêu cười cười: "Tôi 24 rồi."

"Nhìn không đến... Chẳng lẽ, Hiên Viên Liệt là chồng của cô? Không có nghe nói anh kết hôn?"

Lập tức khoát tay: "Làm sao có thể, anh thế nào lại là chồng tôi? Tôi chỉ là chút quan hệ cùng với anh một chỗ hành động."

"Chồng cô là?" Phong Nghị Trì hứng thú. 

Tiêu Tiêu cũng không nghĩ tới, Phong Nghị Trì hóa ra là người thích nói chuyện, ngay từ đầu nhìn thấy mặt của anh, còn tưởng rằng anh giống như Hiên Viên Liệt là một người trầm mặc: "Cái này, tôi là bà mẹ đơn thân. Đúng, mẹ Tâm Mộng đâu? Tại sao không có gặp qua cô?" Vì chuyển di đề tài, cô lập tức kéo đứa trẻ tới trong ngực.

Trên mặt Phong Nghị Trì trở nên cứng ngắc, tròng mắt của anh nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu cũng lập tức ý thức được không thích hợp, Phong gia hôm qua xảy ra loại chuyện này, chí ít 70% người chết. Nói không chừng, vợ Phong Nghị Trì cũng tại ngày hôm qua trong chiến loạn rời đi: "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Anh lắc đầu, nói: "Cô không cần nói xin lỗi, không có việc gì. Mẹ Tâm Mộng nửa năm trước đã qua đời rồi."

"A. Thật có lỗi, nhắc đến chuyện thương tâm của anh.” Cúi đầu, nhìn đứa trẻ trong ngực, dáng dấp Tâm Mộng hết sức xinh đẹp, chắc hẳn mẹ cô cũng là một mỹ nhân.

Trầm mặc.

Phong Nghị Trì nói ra: "Con của cô, nam hay nữ?”

"Là bé trai."

"Ồ? Tâm Mộng tỉnh lại, nhất định phải giới thiệu cho cô quen biết. Bọn họ nhất định sẽ trở thành bằng hữu." Phong Nghị Trì nói qua.

Tiêu Tiêu gật đầu, bản thân Miêu Miêu không bạn bè cùng tuổi, tuy nhiên có chút xa xôi, bất quá có thể kết giao bạn bè cũng không tệ.

Trên máy bay mấy canh giờ này, bầu không khí giữa cô cùng Phong Nghị Trì đã khá nhiều. Không có lạnh nhạt như lần đầu tiên mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.