Phong Nghị Trì từ trong ngực móc ra một tấm thẻ đưa cho Tiêu Tiêu: "Tiền trong thẻ này, là thay Mộng nhi chuẩn bị tiền thuốc men, mời cô sử dụng tùy ý."
Tiếp nhận tấm thẻ, Tiêu Tiêu gật đầu: "Tôi sẽ nỗ lực tranh thủ."
Phong Nghị Trì thở dài một hơi, ngồi trở lại đến ghế dựa. Vô luận như thế nào, anh không thể lại mất đi con gái.
Theo thiếu nữ xuyên qua đường đi, cô tới qua nơi này một lần, càng đi vào bên trong chính là mùi nước thuốc càng dày đặc, đi đến cuối hành lang, trước cửa hoàng kim mới ngừng bước. Ngẩng đầu nhìn Bạch Liên trên cửa điêu khắc sinh động như thật, lại một lần nữa tới nơi này, vẫn rung động như vậy.
Bạch Dược đứng tại cửa, ông trông thấy Tiêu Tiêu, cười cười: "Tôi có thể làm được là vì cô thông báo, chủ công là có ý gì, muốn nhìn bản lãnh của cô rồi."
"Cảm ơn Bạch Dược tiên sinh, mặc kệ tôi thành không thành công, đều cảm tạ ông hôm nay hỗ trợ." Vội vàng cúi đầu gửi lời cảm ơn.
Thiếu nữ đè xuống cái nút Lam Bảo Thạch, cửa từ từ mở ra.
Giống như có gió thổi lên mái tóc dài của cô, đứng tại cửa, cô nhìn điện đường, vẫn là lộng lẫy đường hoàng cực xa hoa như vậy.
Hít một hơi thật sâu, theo thiếu nữ xuyên qua một đầu lại một đầu màn trướng ngân sắc (mà che màu trắng). Cô nhìn thấy người đàn ông kia để cho người ta khó quên.
Bạch Nguyệt ngồi trên xe lăn Ngân Liên, tay của anh nhẹ nhàng nâng quai hàm, cầm trong tay một thanh tiểu đao, vừa đi vừa chuyển động. Da thịt trắng nõn, mắt như nửa vầng trăng, khiến cho người xem qua khó quên.
"Bạch Nguyệt tiên sinh, anh tốt." Cô biểu thị lễ phép.
Tiêu Tiêu giật mình, lần trước cô cũng không có nói cho phòng khám bệnh chết muốn tiền tính danh mình, nhưng Bạch Nguyệt vậy mà kêu lên tên cô rồi. Chẳng lẽ là qua điều tra lai lịch của cô?
Bất quá ngẫm lại, cô từ nơi này mua vũ khí, dùng người anh bắt lấy bang Bá Hổ, Bạch Nguyệt đi tra tin tức cô cũng là có thể lý giải. Bất quá... Cô cho tới nay đều là lấy thân phận của sát thủ tự cho mình, muốn tra được cô cũng không dễ dàng, cô xem như bội phục phòng khám bệnh chết muốn tiền, thật đúng là tra xét thân phận của cô ra.
Khôi phục tâm thái, cô nói: "Lần trước nhận được quý điếm chiếu cố, để tôi có thể hoàn thành. Trước đó rời đi quá vội vàng, cũng không có tới quý điếm tạm biệt gửi tới lời cảm ơn, thực sự thật có lỗi." Theo đạo lý tới nói, Bạch Nguyệt cho cô mượn Bạch Lan Bạch Hương hai trợ thủ đắc lực, còn cấp cho cô phi cơ tốt như vậy dùng cho chiến đấu, cô thật nên đến gửi tới lời cảm ơn. Thế nhưng lúc ấy quả thật bị Lâm Hổ tự sát cho đả kích, cái gì cũng không lo được muốn theo Hiên Viên Liệt trở về Trung Quốc.
"Cô không phải tới cứu người sao? Nói những thứ vô dụng này làm gì?" Trong mắt Bạch Nguyệt chỉ có vô tình.
Mộ Tiêu Tiêu duy trì mỉm cười: "Đúng thế. Tôi muốn mời Bạch Nguyệt tiên sinh xuất thủ, cứu Phong Tâm Mộng."
"Lý do."
"Tôi muốn cứu cô."
"Hừ..." Bạch Nguyệt nói qua, tiểu đao trong tay vứt xuống trước mặt Tiêu Tiêu.
Tròng mắt Tiêu Tiêu nhìn thanh tiểu đao, có chút không hiểu ý Bạch Nguyệt, chẳng lẽ anh muốn cô một mệnh đổi mệnh? Mới bằng lòng cứu Phong Tâm Mộng?
"Bạch Nguyệt tiên sinh đây là ý gì?"
"Muốn cô chết."
Tiêu Tiêu ngây dại, loại tình tiết bên trong phim truyền hình này, thật đúng là sẽ phát sinh? Cô còn không có làm bất kỳ phản ứng nào.
Bạch Nguyệt mở tay ra: "Cô cho rằng tôi nói như vậy sao? A..."
"Ây..." tâm buông xuống, có thể là đối với Bạch Nguyệt cổ quái, cô thực sự không hiểu. Cũng không dám quá thư giãn.