Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 156-2: Thời cơ, không thể lại mất đi 2



"Phong tiên sinh? Anh nhìn tôi làm cái gì?" Bị anh nhìn chằm chằm có chút không quen.

Nắm tay Phong Nghị Trì từ trên trán buông ra, nói: "Cũng không phải là Mộng nhi nhìn lầm."

"Cái gì?" Đối với Phong Nghị Trì, cô một chút cũng không hiểu.

Anh nói: "Mộ tiểu thư, tôi trước đó cũng đã nói dung mạo cô rất giống một người bạn của tôi, tôi nói người kia, chính là vợ tôi đã chết đi."

"A?" Tiêu Tiêu mới chính thức chấn kinh, cô vậy mà cùng vợ Phong Nghị Trì chết đi dáng dấp tương tự... Khó trách, Phong Tâm Mộng nhận lầm, cái thế giới cũng quá nhỏ đi.

"Cho nên tôi hi vọng cô có thể lý giải Tâm Mộng. Tuy nhiên cô cùng vợ tôi dáng dấp chỉ có năm phần tương tự, nhưng là Tâm Mộng đã nửa năm không có nhìn thấy mẹ, nhìn thấy cô, tự nhiên sẽ nhận lầm." Phong Nghị Trì bình tĩnh nói qua, biết Mộ tiểu thư là hậu nhân nhà Mộ Dung, anh vô cùng rõ ràng, Mộ Tiêu Tiêu cùng vợ anh không có có bất kỳ quan hệ gì, chỉ là thế giới bao la thật sự có dáng dấp tương tự mà thôi.

Tiêu Tiêu cúi đầu: "Tôi hiểu rồi."

"Cô cũng yên tâm, tôi sẽ cùng Tâm Mộng giải thích rõ ràng."

Gật đầu, hai người đều rơi vào bên trong trầm mặc không nói. Vì để bầu không khí bớt xấu hổ, Tiêu Tiêu sửa lại một chút cảm xúc mở miệng nói ra: "Phong tiên sinh, tôi nghe phòng khám bệnh bên này nói, thân thể con gái anh cơ bản không việc gì, chỉ có tĩnh dưỡng tốt sẽ khỏi hẳn. Chúng ta có thể bàn lại sự kiện kia hay không?"

Phong Nghị Trì nói: "Cô nói là, chuyện liên quan tới hung thủ?"

Gật đầu: "Là, anh hẳn là rõ ràng tôi bức thiết hi vọng bắt lấy hung thủ đến cỡ nào, thay gia tộc tôi báo thù, tôi tin tưởng anh cũng là tâm tình như vậy, cho nên có thể nói cho tôi biết, hoặc là hai chúng ta có thể kết làm liên minh, cùng một chỗ đối phó địch nhân."

Anh cũng không có trả lời ngay, mà chính là rơi vào trầm tư, một hồi Phong Nghị Trì mới mở miệng nói ra: "Mộ tiểu thư, tôi biết thân phận chân chính của cô, tôi cũng tin tưởng cô đúng là người nhà Mộ Dung may mắn còn sống sót, cũng hiểu tâm tình cô lúc này vào giờ khắc này. Cô nói không sai, dựa theo tình huống hiện tại, Phong gia chúng tôi cùng cô đúng là cùng một trận tuyến."  

Tiêu Tiêu gật đầu, nthuyết phục Phong Nghị Trì có hi vọng, trong nội tâm cô cũng dấy lên.

Thế nhưng là, Phong Nghị Trì lại chậm rãi nhíu mày, nói: "Mộ tiểu thư, tôi vô cùng cảm tạ cô lần này hỗ trợ, nếu như không phải cô, Mộng nhi nhà chúng tôi không có nhanh như vậy tốt lên, cũng không chiếm được trị liệu tốt như vậy. Ở điểm này, tôi thật cảm tạ cô, cũng thật lòng hi vọng cùng cô kết giao bằng hữu."

"Trợ giúp Tâm Mộng là tôi tự nguyện, Phong tiên sinh không cần cảm kích. Có thể kết giao bằng hữu tôi cũng thật cao hứng." Tiêu Tiêu hơi cười nói qua, nhưng là cô có loại dự cảm, Phong Nghị Trì nói những lời này, chẳng lẽ là muốn cự tuyệt cô sao? Nếu như không phải cự tuyệt, vì cái gì lại muốn nói những lời này?

Chính như Tiêu Tiêu lo lắng, Phong Nghị Trì mở miệng lần nữa nói ra: "Bất quá. Mộ tiểu thư, gia tộc cô đã biến mất không có, cô hiện tại lẻ loi một mình. Tại sao cùng Phong gia chúng tôi kết làm minh hữu? Tha thứ tôi không lễ phép, chuyện này, can hệ trọng đại, chúng tôi không cần một người cản. Nếu như, cô cùng Hiên Viên Liệt là quan hệ đặc thù, Đế Quốc Hắc Dạ hoặc là gia tộc Hiên Viên là cô bên này người, cô cùng tôi kết làm minh hữu, cũng đại biểu Đế Quốc Hắc Dạ hoặc là gia tộc Hiên Viên cùng Phong gia chúng tôi kết làm minh hữu, tôi nghĩ tôi vô cùng vui lòng."

Ngụ ý Phong Nghị Trì chính là, đối với năng lực Mộ Tiêu Tiêu không tín nhiệm, dù sao trước mắt, chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, coi như khi sinh ra gia tộc hắc đạo, tại bên trên hắc đạo sờ soạng lần mò, cô một người lại có thể làm được gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.