Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 159-2: Cô gái thông minh 2



Hiên Viên Liệt đã mở miệng, Phong Nghị Trì cũng không có tiếp tục nói cái gì, bất quá anh cũng để ý mười phần bên trong miệng Hiên Viên Liệt nói chuyện riêng là chuyện gì, trầm mặc một chút mới nói: "Được rồi, hai vị đi đi, có thời gian, thì đến Phong gia chúng tôi chơi."

"Dì Tiêu Tiêu, dì dẫn cháu cùng đi đi." Phong Tâm Mộng khóc lôi kéo mép váy Tiêu Tiêu.

Phong Nghị Trì nhất thời im lặng, thật sự là con gái lớn không dùng được!

Mộ Tiêu Tiêu xoay người sờ lên đầu Phong Tâm Mộng: "sau này dì lại đến thăm Tâm Mộng được không?"

"Ô ô ô ô... Dì Tiêu Tiêu... Vậy dì, dì nhất định phải nhớ kỹ đến thăm cháu." Phong Tâm Mộng khóc buông mép váy Tiêu Tiêu ra.

Phong Nghị Trì ôm con gái đứng lên. Xoa xoa nước mắt trên mặt con gái: "Tôi cho người đưa hai vị qua phi trường."

"Không cần phiền toái, chúng tôi còn có hành lý đặt ở khách sạn. Tự mình trở về là được." Hiên Viên Liệt nói ra.

"Tốt, thuận buồm xuôi gió."

Tiêu Tiêu cũng gật đầu: "Phong tiên sinh, đừng quên ước định giữa chúng ta."

"Được. Tôi ở nước Pháp chờ tin tức tốt của cô." Phong Nghị Trì nói ra, sau đó đưa hai người ra khỏi Phong gia.

Sau khi rời khỏi Phong gia, Tiêu Tiêu liền cùng Hiên Viên Liệt trở về khách sạn trước đó. Quả thực, hành lý của cô và Hiên Viên Liệt mang tới cũng còn để ở đây.

Bất quá... Cô lại có một phần bất an. Nguồn gốc phần bất an này có từ Hiên Viên Liệt...

Sau khi trở về khách sạn.

"Những hành lý này, kỳ thật có thể để người ta đưa về Trung Quốc, cũng không cần hai chúng ta tới lấy." Tiêu Tiêu vừa vào phòng liền muốn nói chuyện này. Ngược lại hành lý thật sự không cần hai người bọn họ tới lấy

Đột nhiên, Hiên Viên Liệt đóng cửa phòng, xoay người một cái đặt cô ở trên tường.

Tiêu Tiêu mở to hai mắt: "anh, anh đây là làm gì? Tôi ngồi phi cơ ròng rã hơn mười tiếng, đều sắp mệt chết, anh mau tránh ra." Đẩy lồng ngực Hiên Viên Liệt ra.

"Ừm... Tiêu Tiêu, thế nhưng mà tôi đã nhẫn trọn vẹn bốn ngày, cô làm sao đền bù tổn thất cho tôi đây?" Anh nói qua, ánh mắt theo khuôn mặt của cô chậm rãi hướng phía dưới, đến cổ, lại đến xương quai xanh của cô, lại đến cổ áo trên ngực của cô.

Tiêu Tiêu lập tức ý thức bưng kín vị trí ở ngực, liền biết anh mang cô đến nơi đây cũng không phải là lấy hành lý đơn giản như vậy, nhưng ai lại nghĩ tới, anh lại sắc lang như vậy.

Nhắm mắt lại khẩn trương nói ra: "Tôi biết không thương lượng với anh để cho anh ở lại Phong gia là tôi không đúng. Tôi mời anh ăn cơm được không?"

"Hả? Dự định cứ như vậy qua loa cho xong sao?" con mắt anh lạnh lùng nhíu lại.

Mở đôi mắt ra: "Hiên Viên Liệt, tôi thật mệt mỏi quá... Sau khi ngồi phi cơ mười tiếng lại thêm ba tiếng ngồi xe, tiếp đó cũng là cùng anh ngồi xe đến khách sạn này. Tôi thật mệt mỏi rồi. Chỉ muốn tắm ngủ, cho nên..." Cô đẩy lồng ngực Hiên Viên Liệt nóng rực ra, mệt mỏi đúng là thật. Bất quá cô đã sớm ngủ ở trên máy bay mười tiếng, chỗ nào sẽ còn muốn ngủ nữa, toàn bộ đều là vì qua loa với Hiên Viên Liệt.

Hiên Viên Liệt buông lỏng hai tay ra, cũng không có đè cô thêm nữa: "Tôi đã đặt xong bữa tối, cô tốt nhất tắm nhanh lên." Anh lạnh lùng nói qua.

Không nghĩ tới Hiên Viên Liệt sẽ dễ dàng thả cô đi như vậy, Tiêu Tiêu lập tức gật đầu, chui vào phòng tắm nhanh như chớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.