Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 173-1: Đừng ép tôi giết cô 1



"A... Cô đang ép tôi hiện tại giết cô sao? Như vậy không cần chờ đến tranh tài, cô vĩnh viễn không có khả năng đụng tới tiểu Băng." thanh âm Địch Nặc trở nên trầm thấp. Vốn còn có chút tính giọng nữ biến thành giọng nam trầm thấp.

Tiêu Tiêu cũng không có phát giác được biến hóa cực nhỏ này, nói: " Tại sao cô phải nói với tôi những lời này? Thật chính là muốn giết tôi, sẽ không chủ động bại lộ mục đích."

"Cô thật thông minh." Địch Nặc cười cười, anh phát hiện người phụ nữ này thật vô cùng thông minh, bình thường không nói nhiều, nhưng là chuyện đứng đắn nói cũng không ít: "Nếu như cô nguyện ý bên trên tranh tài chủ động bại bởi tiểu Băng, như vậy... Tính toán hai chúng ta trước gặp được, tôi cũng sẽ buông tha cho ý nghĩ giết chết cô."

"Đêm nay cô nói với tôi mục đích như thế, hóa ra là muốn tôi bại bởi Giang Tiểu Băng, thật xin lối, nếu như là những chuyện khác, tôi còn có thể làm được, chuyện này, tôi không có cách nào làm, tôi có không thể không thắng.” Nhắm mắt lại, thua thì sẽ không thể cầm tới B, Phong Nghị Trì cũng sẽ không thừa nhận cô, như thế, cô muốn năm nào tháng nào mới có thể tìm tới hung thủ, vì gia tộc báo thù?

"Dạng này, vậy nếu như đến lúc đó tranh tài cô trước gặp gỡ tôi, chết cũng đừng trách tôi." Địch Nặc nhắm mắt lại.

Tiêu Tiêu gật đầu: "Tôi sẽ không chết."

"Thật sao... Cô thật là tự tin."

Cô cũng không phải là tự tin, mà chính là không dám đi chết, cũng không thể đi chết... Tuy nhiên cô hiện tại đều là lấy mạng qua liều, thế nhưng nếu như không đi liều là không có kết quả. Cô nếu quả chết rồi, Miêu Miêu làm sao bây giờ? Nếu như thật chết rồi, làm sao đi gặp cha mẹ? Làm sao có mặt mũi đối vớigia tộc.

Bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Tiêu Tiêu nỗ lực nhắm mắt lại, để chính mình ngủ. Trên người có áo khoác anh, không có lạnh lẽo, cô rất nhanh ngủ.

Giang Tiểu Băng gác đêm đến trời vừa rạng sáng, mới không kiên trì nổi đi vào trong động. Bên trong một mảnh đen nghịt, nhưng là có chuẩn bị đèn pin.

A? Nặc Nhi vừa mới là ngủ ở bên phải nơi hẻo lánh, làm sao đột nhiên đổi địa phương ngủ.

Đèn pin lướt qua, rơi xuống bên người Địch Nặc. Lại là Mộ Tiêu Tiêu! Tại sao có thể như vậy? Nặc Nhi làm sao lại cùng Mộ Tiêu Tiêu ngủ ở cùng một chỗ? Nếu như nói hôm qua lúc trời tối anh cùng Mộ Tiêu Tiêu cùng một chỗ là hiểu lầm, là không cẩn thận, thế nhưng là hiện tại thế nào?

Đèn pin quét vào trên thân Mộ Tiêu Tiêu, trên thân cô lại còn che kín bằng áo khoác Nặc Nhi. Nặc Nhi lại muốn người phụ nữ khác đụng quần áo anh? Đây là thời tiết thay đổi sao?

Giang Tiểu Băng lôi kéo áo da trên người, nhíu mày.

Lông mi Tiêu Tiêu run rẩy, trong lòng nhớ nửa đêm muốn đứng lên gác đêm, cho nên vẫn luôn ngủ nông, đặc biệt là cảm nhận được có đèn chiếu vào mí mắt của mình, cô mở hai mắt ra.

"Cô đến rồi hả? Đổi tôi ra ngoài gác." Cô từ mặt đất ngồi đứng lên, quần áo đang đắp trên thân rơi xuống mặt đất, vuốt vuốt con mắt mệt mỏi.

"A."

Giang Tiểu Băng gật đầu, sau đó ném áo da Tiêu Tiêu cho cô.

Tiếp nhận áo da, hai lần bọc trên thân, sau đó cầm lấy áo trên đất, đây là Nặc Nhi, quay đầu nhìn Nặc Nhi nằm bên cạnh. Đem áo khoác trùm lên anh trên thân sau mới đứng ngắm đứng lên.

Cô cùng Giang Tiểu Băng thoáng qua: "Vất vả rồi." Nhẹ giọng nói một câu, hướng ngoài động đi đến.

Mộ Tiêu Tiêu rời đi không có một hồi, Giang Tiểu Băng cũng nằm vật xuống mặt đất, trong đầu còn hồi tưởng đến Mộ Tiêu Tiêu đối với cô nói, cũng muốn cô thay Nặc Nhi đắp quần áo lúc động tác ôn nhu, người phụ nữ này, rõ ràng đoạt chồng cô, thế nhưng là vì cái gì lại nhìn có loại cảm giác không xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.