Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 189-1: Cô chán ghét tôi như vậy sao? 1



Thật sẽ chết!

Ý nghĩ sinh tồn lưỡng lự ở trong đầu, cô đứng lên một chút, giật đoản đao bên đùi. Tay phải nắm chặt tàn đao, tay trái nắm chặt đoản đao.

Làm ra một tư thế chạy lấy đà, lúc Địch Nặc đánh tới cô lần thứ ba, cô không có né tránh lần nữa, cũng xông qua anh, hai cánh tay như là cắt dưa hấu điên cuồng chặt chém.

Cả người chuyển lượn vòng một cái, dâng lên, bỗng nhiên xuất hiện song đao đều cùng nhau vung xuống!

Địch Nặc lấy mu bàn tay chặn song đao chém xuống. Tiêu Tiêu bị anh bắn ra xa một mét. Lúc đứng vững lại nghênh đón anh công kích mãnh liệt.

Mười phút đồng hồ qua rồi...

Mười lăm phút đồng hồ qua rồi...

"Bang coong..." chỉ nghe tiếng đao kiếm bị nát, toàn bộ tàn đao cùng đoản đao trong tay đều đã vỡ ra, tựa hồ chỉ cần thêm một đòn nghiêm trọng sẽ biến thành mảnh nhỏ.

"Ây..." Địch Nặc đánh mạnh một cái, cô bị anh đặt ở dưới thân.

Tay trái Địch Nặc bóp lấy cổ Tiêu Tiêu, móng vuốt tay phải ở trên ngực Tiêu Tiêu, đầu ngón tay trượt nhẹ, y phục cô liền bị đầu ngón tay sắt bén cắt vỡ.

"Tôi muốn lấy tim của cô ra." Địch Nặc khàn giọng nói qua. Lúc này giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp.

Trái tim mãnh liệt nhảy lên, nhìn thẳng con mắt Địch Nặc: "cô chán ghét tôi như vậy sao?" Giọng nói cũng biến thành khàn khàn, cô từng thật lòng coi Địch Nặc là bạn, bây giờ gần như không dám hồi tưởng thời gian lúc ở trong rừng rậm.

Sát ý trong mắt nhất thời giảm đi mấy phần, đầu ngón tay đâm ở ngực cô thâm nhập hơn mấy phần nữa, máu đỏ tươi chảy ra theo đầu ngón tay của anh.

"Địch Nặc..."

Chưa có trả lời cô, bây giờ tâm tình anh cực kỳ phức tạp, đầu ngón tay đang dùng lực đâm tới ở ngực cô...

Tiêu Tiêu nhắm mắt thật chặt, muốn đánh cược một lần sao? Cược Địch Nặc sẽ không giết cô sao? Còn nhớ rõ trong sơn động lúc Địch Nặc đem y phục cho cô, tin tưởng khi đó đúng là thật.

"Tiêu Tiêu..." mở đầu môi hừ nhẹ lấy, chỉ cần dùng thêm lực thì có thể giết cô, thế nhưng mà! Không hạ thủ được! Anh không cách nào lại tiếp tục tổn thương cô.

Xoát...

Đột nhiên một bóng đen lên lôi đài tốc độ nhanh như gió. Cầm một tay chế trụ Địch Nặc, hất ra bên ngoài! Nhanh nhẹn ôm Mộ Tiêu Tiêu từ trên mặt đất lên.

A?

Người nào?

Ngẩng đầu mở to hai mắt quan sát, người ôm mình lên vậy mà... Anh? Hiên Viên Liệt..."Hiên Viên Liệt, anh..."

Mắt đen lạnh lùng nhìn Địch Nặc một chút, anh ôm cô vào trong ngực, sau đó một con mắt lạnh lùng nhìn về phía trọng tài: "Cô ta thua rồi." Giải thích xong ôm Tiêu Tiêu đi xuống lôi đài.

Oa?...

Trong nháy mắt toàn bộ hội trường náo động, lúc vừa mới đến đoạn đặc sắc làm sao đột nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim?

"Liệt! Anh đến Italy rồi hả?" Lam Đình Ngạn liền nhận ra bóng lưng Hiên Viên Liệt, anh không có thu được tin tức Hiên Viên Liệt đến xem so tài, nhưng cái bóng lưng kia không sai, tuyệt đối là Liệt.

"Hiên Viên Liệt? Anh nói người kia là Hiên Viên Liệt sao?" Giang Tiểu Băng híp mắt lại, bởi vì đưa lưng về phía cô cho nên nhìn cũng không rõ ràng. Cô không có quen đến trình độ chỉ xem xét bóng lưng liền nhận ra được Hiên Viên Liệt.

Địch Nặc đứng một mình ở trên lôi đài, Nhìn thấy Hiên Viên Liệt ôm Mộ Tiêu Tiêu đi xuống lôi đài, anh giơ tay lên nhìn chằm chằm móng vuốt của mình, phía trên lưu lại máu của cô, vừa vặn, thiếu chút nữa thật giết cô... A... Cô được cứu đi thật tốt.

"này, tôi không chơi, bỏ quyền." Nhìn về phía Thiên Hương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.