Ách... Mộ Tiêu Tiêu nhất thời nghẹn lời, có lẽ là cô không đủ thành thật đi, luôn luôn không dám suy nghĩ qua cùng Hiên Viên Liệt những cái kia qua lại... Chỉ cảm thấy mỗi lần nhớ tới, tâm sẽ ẩn ẩn đau.
Cô không có trả lời, Hiên Viên Tiểu Nha cũng không có hỏi, tự mình nói ra: "Kỳ thật tôi cảm thấy, anh tôi đối với cô thật rất tốt. Giống bình thường, tôi làm sao cầu anh tôi anh đều không nhất định trở về. Lần này, tôi cầu anh, anh lập tức trở về rồi. Anh nhất định là đoán được cô ở chỗ này phát sinh chuyện. Tiêu Tiêu, tôi thật lâu không nhìn thấy anh quan tâm một người rồi. Thật..."
Tốc độ Tiêu Tiêu ăn trở nên chậm, sau đó ngừng lại, Hiên Viên Liệt khẩn trương cô? Quan tâm cô? Thật sao? Anh sẽ đi quan tâm một đồ chơi sao?
Lúc này, Hiên Viên Liệt trở về rồi.
"Anh, anh trở về rồi hả?" Hiên Viên Tiểu Nha nhảy đứng lên, chạy đến bên người Hiên Viên Liệt. Thân mật lấy tay vuốt ve lá cây khô trên bờ vai Hiên Viên Liệt.
Tiêu Tiêu cũng nhìn về phía anh, bốn mắt tại không trung. Không khỏi nhớ tới trong lúc ngủ mơ ấm áp, ngực của anh, có cảm giác an toàn như vậy. Khi nào, trong lòng vậy mà đối với người đàn ông này dựa sát vào nhau?
"Đi thôi, có thể lên núi rồi." Hiên Viên Liệt nói cắt ngang suy nghĩ của cô.
Mau nhét vào miệng, cầm lên đồ đạc, chuẩn bị kỹ càng: "Ừm, đi thôi."
Ba người lại cùng lên đường, hôm nay khí trời nhìn đứng có chút không tốt, giống như muốn mưa. Đường lên núi cũng mười phần gập ghềnh.
Tiểu Nha thể lực giống như không có tốt như Tiêu Tiêu cùng Hiên Viên Liệt, đi không được bao lâu mệt mỏi rồi. Thế là ba người lại bắt đầu nghỉ ngơi.
"Hô ngao..." Ba người vừa mới ngồi xuống đến không đến một hồi, gặp được nguy cơ. Một con sói màu xám từ phía sau đại thụ đi ra.
Sói đều là động vật quần cư (đi theo đàn), rất ít một đầu đơn độc ẩn hiện. Tiêu Tiêu lập tức đề cao cảnh giác, nhìn bốn phía, quả nhiên, một hồi từ chung quanh đi ra lại một con sói. Tất cả sáu đầu!
Tiêu Tiêu đứng lên, tay chậm rãi bỏ vào bên hông, muốn móc vũ khí.
"Tiêu Tiêu, tôi tới." Hiên Viên Tiểu Nha không nhanh không chậm đứng lên.
Mộ Tiêu Tiêu nhìn về phía cô, chỉ gặp Tiểu Nha tràn đầy tự tin quất ra cây roi bên hông, nhanh chóng xông tới, tuy nhiên tốc độ không tính là tấn mãnh, nhưng cũng nhất lưu.
"Anh không đi giúp em gái anh sao?" Hơi nghi hoặc nhìn qua Hiên Viên Liệt.
"Cô quên bí thuật Hiên Viên gia sao?" Anh nhàn nhạt nói qua.
Thuật khống sói, Tiểu Nha cũng sẽ cái kia? Lập tức Tiểu Nha, cô chỉ huy cây roi mấy lần, sau đó bên trong miệng giống như có nói cái gì. Không có một hồi sau con sói hung mãnh ngoan ngoãn cúi đầu dưới chân của cô.
“Lợi hại." Không khỏi cảm thán nói.
Tiểu Nha đuổi bầy sói đi: "Tôi chỉ là điểm da lông mà thôi, thuật khống sói của anh là lợi hại nhất gia tộc chúng tôi đây. Chỉ dùng ánh mắt để sói thần phục. Tôi đều không biết anh làm sao làm được."
Dùng con mắt? Đây quả thực không thể tưởng tượng nổi, Tiêu Tiêu hiếu kỳ nhìn về phía Hiên Viên Liệt. Mà anh cũng không có phản ứng gì, một mặt lạnh.
"Nghỉ ngơi đủ rồi, tiếp tục đi thôi." Hiên Viên Liệt đứng lên.
"Khoan đã." Hiên Viên Tiểu Nha lập tức cự tuyệt: "Em vừa vặn giống có nhìn thấy phía trước có hoa quả, em khát quá, các người chờ em ở đây, em qua hái tới." Dứt lời cô bay nhanh hướng nơi xa chạy qua.
Nếu như không có nhìn thấy thuật khống sói lợi hại Tiêu Tiêu sẽ còn lo lắng Tiểu Nha, hiện tại đã hoàn toàn thoải mái tinh thần rồi. Cùng Hiên Viên Liệt tiếp tục ngồi trở lại dưới cây chờ đợi.
Có thể không ai từng nghĩ tới, đợi cũng là một giờ.