Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 80-2: Cô hận đến nghiến răng 2



Đặc biệt Hiên Viên Liệt còn ngồi ở trước mặt cô. Mày liễu nhíu căng thẳng, thế nhưng tìm không thấy lý do gì để giải thích: "Còn tốt."

Mắt thấy khóe miệng Hiên Viên Liệt ở đối diện nhẹ nhàng bứt lên một vòng đường cong nhàn nhạt.

mặt Mộ Tiêu Tiêu càng thêm cứng ngắc lại, một lần nữa thở ra một hơi.

"Chú, chú vừa mới cười cái gì? Chú nên mời người giết côn trùng tới rồi. Nhìn xem mẹ cháu bị cắn. Những con muỗi này quá xấu rồi, khẳng định đều là một số con muỗi gien bệnh biến. lần trước mẹ cũng bị cắn thật hung. Trên cái cổ đều có mấy chỗ." Miêu Miêu một vẻ nghiêm chỉnh nói với Hiên Viên Liệt.

đường cong khóe miệng nhẹ nhàng câu lớn.

Trông thấy Hiên Viên Liệt còn cười, bé lại bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. móc móc trên người, móc ra một viên kim cương, từ trên chỗ ngồi nhảy xuống dưới, đi đến trước mặt Hiên Viên Liệt: "Chú, thế này không phải biện pháp, đồng ý, cho chú, chú dùng cái này đi mời người giúp mẹ cháu giết côn trùng trong phòng đi."

Giơ tay lên, trong lòng bàn tay thêm một viên kim cương một ly hai ca-ra, liếc một chút có thể nhìn ra chế tác kim cương đều là cấp đỉnh. trên người đứa trẻ này làm sao mang theo những thứ này.

Tiêu Tiêu đương nhiên lơ đễnh, những năm này cô đuổi theo phía sau mông Dì út, tuy cơ bản bắt không được cái đuôi của Dì út, nhưng là... Mỗi khi sinh nhật Miêu Miêu, đều sẽ thu được một số châu báu. Cô rất rõ ràng những sự tình kia Dì út đưa cho Miêu Miêu. Bởi vì ngoại trừ Các lão, bên ngoài không có ai biết Miêu Miêu ưa thích đồ, vật lấp lánh.

"làm sao cháu mang theo cái này tùy thân, mẹ cháu đưa cho cháu sao?" Hiên Viên Liệt cầm kim cương lên, ánh nắng xuyên qua cửa sổ bắn vào, chiết xạ ra tia chớp xinh đẹp.

Miêu Miêu lắc đầu: "Đây là dì út của mẹ cho cháu làm quà sinh nhật, hàng năm qua sinh nhật dì út của mẹ đều sẽ lén gửi nhiều cho cháu."

"dì út của mẹ?"

"Chính là dì út của mẹ. Em gái của Bà ngoại."

"Ồ? Bà này nhất định rất thích cháu." Đứa nhỏ này lại làm cho người ta yêu thích, đây là anh không thể không thừa nhận.

"Ừm, bất quá dì út của mẹ cũng có thể là bởi vì áy náy." Miêu Miêu rủ đầu xuống, tuy lão yêu hỏi mẹ, vì sao phải đuổi theo Dì út không thả, kỳ thật trong lòng vô cùng hiểu rõ đáp án.

"Áy náy? Vì sao?" Con ngươi nghiêng, Hiên Viên Liệt giống như hứng thú.

"Bởi vì sáu năm trước... Dì út đem mẹ cháu..." Miêu Miêu còn chưa có nói ra.

"Miêu Miêu!" Bị Tiêu Tiêu lớn tiếng cắt ngang: "Nhiều lời như vậy làm gì? Trở về ngồi xuống." Cô quắc lên mắt phượng sắc bén.

Le lưỡi một cái, thiếu chút nữa nói nhiều rồi, tranh thủ thời gian lầu bầu chạy về bên người Tiêu Tiêu ngồi xuống.

Xe chạy qua đường cao tốc phi trường...

Hiên Viên Liệt dựa vào, một tay kéo ở quai hàm, mắt đen như có thâm ý nhìn Tiêu Tiêu.

Có chút không được tự nhiên nhìn lại anh: "Nhìn tôi chằm chằm làm cái gì?"

"Dì út của cô rất có ý tứ..."

"Đừng nghe Miêu Miêu nói bậy những thứ này có hay không." Tránh khỏi ánh mắt anh,

"người nhà khác của cô đâu? Không có nghe cô nhắc qua." Dù cho biết thân phận của người phụ nữ này là Tiểu Phi Long, nhưng mà trên hồ sơ Tiểu Phi Long cũng là trống không, thân phận của cô vẫn là khó hiểu.

Người nhà... Trong lòng nổi lên vài tia chua xót, nhưng là cô rất nhanh chỉnh lý tốt tâm tình của mình: "làm sao anh đột nhiên quan tâm việc nhà của tôi rồi hả?"

Thở hắt ra, nhìn anh, cặp mắt đen băng lãnh để cho xương cốt cô đều cảm giác phát lạnh, thở dài một tiếng tức giận nói: "Tôi sinh ra trong gia đình bình thường. Nhưng là người nhà gặp chuyện ngoài ý muốn một lần, cơ bản đều đi một thế giới khác. ngoài ý muốn có quan hệ cùng hắc đạo, cho nên tôi cũng chầm chậm bắt đầu lăn lộn sinh hoạt ở phía trên hắc đạo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.