Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 98-1: Vương tử lạc đường (1)



Miêu Miêu cũng nhìn qua, a, giống như là thật, mẹ thật không tiếp tục cau mày, bất quá làm sao biểu lộ đổi thành vẻ mặt vô cùng nghi hoặc?: "Tóm lại mà nói, mẹ cháu vẫn là bị thiệt thòi." bé lầm bầm nói ra.

"Vậy không bằng thế này đi, chú để mẹ cháu hôn trở về." Nói xong, anh đứng thẳng thân thể, nhìn về phía Tiêu Tiêu: "Đến, hôn trả tôi đi."

Miêu Miêu cũng quay người nhìn qua, châm ngòi thổi gió nói: "Mẹ, nhanh, hôn trả về! Đừng để thua thiệt rồi!"

Cô không khỏi lau mồ hôi, sải bước đi qua, một tay ôm lấy con trai: "Hồ đồ, hai người các người đừng có lại hồ nháo nữa." Hai người kia đơn giản cũng là một xướng một họa trêu chọc cô nha.

"cô muốn hôn trở về sao?" Ngân một tay cắm ở trong túi quần nhàn nhã nói.

Tiêu Tiêu nhìn lấy anh, rất kỳ quái cô không có xấu hổ chút nào, có lẽ bởi vì Ngân vừa mới giải thích đi, đây chỉ là bằng hữu trợ giúp mà thôi. Tuy nhiên phương pháp trợ giúp này dùng có chút lạ: "anh ngồi xổm xuống, anh quá cao, làm sao tôi hôn được?" Ngoắc ngón tay.

Miệng Miêu Miêu đều đã trương thành hình chữ o. Vậy mà mẹ thật muốn hôn trở về, trực tiếp nhìn chằm chằm hai người.

Chỉ thấy Ngân chậm rãi cúi người xuống.

"Xoát" nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cái nắm tay nhỏ bay thẳng đến nện trên gương mặt thần bí kia.

Miêu Miêu tranh thủ thời gian nhắm chặt hai mắt, mẹ Tiểu Vũ Trụ bạo phát, Chú Ngân sẽ không bị đánh một hồi ở chỗ này đi. Ai, a di đà Phật, hình ảnh tàn nhẫn như vậy vẫn là hiếm thấy thì tốt hơn.

Hồi lâu... Yên tĩnh... Một mực không có động tĩnh, a? Cũng không có nghe được tiếng Ngân kêu thảm thiết, Miêu Miêu mở hai mắt ra. Trước mắt mẹ bổ nhào vào ở trong ngực Ngân, miệng hai người dính vào cùng nhau, thật đúng là hôn trở về nha! Mẹ thật khí phách!

Hít sâu một hơi, thời điểm bé vừa mới nhắm mắt đến cùng bỏ qua cái gì! Mở miệng nói: "Mẹ thật uy vũ!"

Tiêu Tiêu bỗng nhiên đẩy Ngân ra, há miệng lớn thở ra một hơi. Vuốt ve trái tim mình bị kinh sợ.

"Miêu Miêu, cháu xem lần này huề nhau đi. Chúng ta về nhà ăn cơm đi." Ngân khom người, ôm Mộ Miêu Miêu lên, không có đi quản Tiêu Tiêu liền nhanh chân đi đến phía trước rồi.

Nhìn lấy bóng lưng hai người kia, Mộ Tiêu Tiêu không còn gì để nói, bất quá, hồi tưởng lại vừa mới một màn kia. Để trong nội tâm cô có một loại hàn ý không hiểu thấu, nắm tay cô vung qua lại bị tiếp nhận, mà lại bị anh kéo một phát, kéo vào trong ngực của anh.

Mặc dù cô vừa mới tùy ý vung nắm tay, nhưng mà tốc độ của cô luôn luôn không chậm, xem như một người luyện võ cũng không nhất định trốn được, mà Ngân lại tiếp được rồi hả? Là trùng hợp sao?

Khi về đến nhà trời đã tối rồi... Mở cửa đi vào, chỉ gặp Các lão ngồi ở trên ghế sofa. Ông có chìa khoá dự bị nhà Tiêu Tiêu đương nhiên có thể tiến vào.

"Ông Các lão." Miêu Miêu không nói hai lời nhào tới.

"Miêu Miêu, ai u Miêu Miêu, cuối cùng cháu tỉnh rồi." Nhìn lấy trên đầu Miêu Miêu băng bó băng vải trong lòng của ông cũng nổi lên đau lòng.

"Các lão, ông tới rồi." Tiêu Tiêu đi qua.

"ông tới lúc trưa, các người qua bệnh viện sao? Cậu... A, vị này là?" lúc này Các lão mới chú ý tới người đàn ông bên người Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu mỉm cười, lôi kéo Ngân nói: "Anh tên là Ngân, là đầu bếp mới tới nhà chúng cháu."

"Ồ? Cháu mời đầu bếp à? Miêu Miêu đứa nhỏ này không phải có lộc ăn rồi sao. Ha..." Các lão mĩm cười nói xong, nhìn ngó Ngân, vì sao mang theo mũ? Trên mặt còn mang theo kính mắt, trên cằm cũng có râu ria hoàn toàn để cho người ta thấy không rõ lắm, giống như là kẻ lang thang từ nơi nào tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.