Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 37: Sóng gió chỉ số IQ (5)



Chỉ số IQ của Phương Đông Dạ 148, đã làm cho Lý Trạch Nhân cảm thấy rất khó tin rồi. Bây giờ con trai anh, ngoài dự đoán của mọi người, lên tới 156. Vốn tưởng rằng, con ưu tú như vậy, chỉ số IQ của mẹ cũng không thể thấp. Nhưng, ai ngờ kết quả lại thế này chứ!

80!

Giữa mốc vừa tới trung bình và trung bình. Nói cách khác, chỉ số IQ của cô ngay cả trung bình cũng chưa đạt được.

Lý Trạch Nhân nhìn đôi mắt to thuần khiết của Vô Ưu, hai mắt ông mở to, nhìn cha con Phương Đông Dạ cầu cứu.

Phương Đông Dạ mặc dù có cái đầu thông minh, nhưng chỉ là ngoại trừ những việc có liên quan đến Vô Ưu. Là chuyện liên quan đến Vô Ưu, anh sẽ không thể đối phó bình thường được. Tưởng tượng đến cảnh sau khi Vô Ưu nhìn kết quả, tâm trạng chắc là rất tồi. Anh thấy rất hối hận, sao lúc đầu không ngăn cản việc Vô Ưu đòi làm bài trắc nghiệm. Hiện tại dĩ nhiên càng bất lực rồi.

"Ông ơi, cho cháu xem với ạ."

Nhạc Diễm đi đến, nhìn kết quả trắc nghiệm, trên mặt là một mạt cười khổ. Cậu bé vốn tưởng, chỉ số IQ của mẹ có thấp đến đâu, cũng phải trên 90, lại không ngờ, chỉ tới 80.

Làm sao bây giờ?

Làm Nhạc Diễm cũng thấy khó rồi. Cậu bé cũng không muốn cho Vô Ưu thấy kết quả này. Không biết lần này, sử dụng chiêu lừa có được không đây?

"Cho mẹ xem một chút."

Lúc Nhạc Diễm đang suy nghĩ biện pháp, Vô Ưu đã giật luôn bản kết quả trắc nghiệm. Thật ra, cô đã muốn làm như thế từ sớm rồi, nhưng lúc nãy là viện trưởng cầm, cô không thể vô lễ ra tay đoạt lấy được. Nhưng bây giờ rốt cuộc đã trong tay con, cô đương nhiên không thèm khách khí rồi.

Xong rồi!

Ôi trời!

Làm sao bây giờ?

Viện trưởng, Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ, ngay sau khi thấy Vô Ưu đoạt lấy bản kết quả, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ hoảng hốt, không nhịn được đều trở lên căng thẳng, lo lắng nhìn cô. Mọi người đều sợ cô nhìn thấy sẽ bị đả kích lớn.

Vô Ưu sau khi nhìn báo cáo chỉ số IQ 80, ngoài dự đoán của mọi người, vẻ mặt thế nhưng không có biến hóa gì lớn. Bởi vì đối với Vô Ưu, mỗi bài thi hay kiểm tra đều ở số điểm khoảng 60 mà nói, con số 80 này, cô nhìn vẫn rất vừa mắt. Có điều, cô đương nhiên cũng biết, đây không phải là cuộc thi, cho nên cô bắt đầu nghĩ lại cách tính chỉ số IQ viện trưởng vừa nói.

Như thế nào nhỉ?

Trên 140 là thiên tài. Từ 90~110 là trung bình. Dưới 25 là thiểu năng.

Vô Ưu cố gắng nhớ lại những điều viện trưởng nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ nhớ được có thế. 90 là trung bình, vậy 80 là gì nhỉ? Vô Ưu thật sự không nghĩ ra được, nhìn viện trưởng hỏi:

"Viện trưởng, người vừa mới nói, IQ 80 là gì ạ?"

"Ngốc!"

Nhạc Diễm không muốn viện trưởng khó xử, nửa đùa nửa thật nói. Vô Ưu sau khi nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đùng đùng, cắn răng nhìn Nhạc Diễm nói:

"Con nói cái gì? Có bản lĩnh nói lại lần nữa xem."

Vẻ mặt Vô Ưu đối với Nhạc Diễm chỉ hiện lên tia bất mãn, chứ không có chút buồn bã nào. Điều này làm cho Phương Đông Dạ và viện trưởng Lý không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, hai người cùng nhau nhìn về phía Nhạc Diễm, xem thằng nhóc thiên tài này giải quyết chuyện này như thế nào.

"Mẹ không được kích động, nghe con nói đã."

Nhạc Diễm thấy mẹ lại sắp áp dụng bạo lực, vội vàng đưa hai cánh tay nhỏ bé giơ lên trước mặt, ra vẻ đầu hàng. Người ta đều nói, không giết người nộp vũ khí đầu hàng mà. Nhạc Diễm cũng cầu xin tha thứ rồi, Vô Ưu đương nhiên cũng không làm khó cậu bé. Cô cười nói:

"Tốt nha. Vậy con nói đi, con vừa mới nói “ngốc” là có ý gì hả?"

Nụ cười đến là khả ái, nhưng Nhạc Diễm biết, không phải là không có chuyện gì, nói không tốt, sẽ khó tránh khỏi bị ăn đòn.

Liều mạng! Ai bảo đây là mẹ cậu chứ!

Nhạc Diễm trong lòng thật bất đắc dĩ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại nổi lên nụ cười yêu thương. Cậu bé từng bước đi tới chỗ Vô Ưu, lúc đến gần, cậu bé kéo kéo áo cô, ý bảo cô ngồi xuống.

"Để làm gì?"

Vô Ưu cúi xuống nhìn bộ dạng thần thần bí bí của cậu bé. Nhạc Diễm ám chỉ cô đưa tai lại gần. Chờ đến lúc Vô Ưu ghé sát tai lại, cậu bé nói:

"Mẹ, cái loại kiểm tra này phải có kỹ xảo. Mẹ cái gì cũng không chuẩn bị, trả lời lung tung, không phải ngốc thì là gì hả?"

Vô Ưu xoay đầu nghiêm túc nhìn con, mặt tràn đầy khó tin, giống như đang hỏi, thật như vậy sao? Nhạc Diễm nhìn ra sự giao động của Vô Ưu, liền nói lớn tiếng:

"Lần kiểm tra vừa rồi không tính. Mẹ muốn làm kiểm tra lại một lần nữa."

Làm kiểm tra một lần nữa!

Mỗi người đều chỉ trắc nghiệm một lần, bởi vì loại trắc nghiệm này, nếu làm nhiều lần sẽ cho các kết quả khác nhau.

Nhạc Diễm đương nhiên biết rõ, sở dĩ kết quả của cậu giống với lần đầu, là do lần trắc nghiệm lúc nãy, cậu trả lời giống hệt lần đầu tiên. Kỳ thật, sau đó cậu đã tìm hiểu nghiêm túc, cũng biết hết toàn bộ đáp án chính xác. Cho nên nói cho đúng, nếu cậu muốn có kết quả cao hơn, thì vừa rồi làm trắc nghiệm đã làm được rồi.

"Bé Diễm, làm trắc nghiêm một lần nữa có được không?"

Phương Đông Dạ và viện trưởng chưa phát biểu ý kiến, Vô Ưu không khỏi lo lắng nói. Cô có chút hơi sợ, nếu như lần này kết quả lại giống lần trước, thì xong rồi. Bình thường cô thi lại, điểm số cũng thường không cao hơn lần đầu là bao.

Thành tích này của Vô Ưu đã được ghi vào lịch sử, Nhạc Diễm cũng đã sớm nghe qua chuyện nay, cho nên, cũng rất hiểu tâm trạng cô.

"Đến đi."

Nhạc Diễm vừa đẩy Vô Ưu đến trước máy, vừa nghiêm túc nói:

"Mẹ, mẹ không cần phải sốt ruột, cứ từ từ làm. Mẹ xem, rõ ràng là trắc nghiệm trong 50 phút, thế mà lần trước mẹ chỉ làm có 30 phút, căn bản là không dùng hết thời gian."

Vô Ưu cảm thấy rất đúng liền gật đầu. Đúng vậy, chẳng khác nào nộp bài thi sớm.

Nhạc Diễm nhìn vẻ mặt Vô Ưu, dụ dụ dỗ dỗ nói:

"Lần này mẹ từ từ trả lời, không được gấp gáp. Những câu hỏi đều có quy luật, mẹ phải xem từ từ, cẩn thận, nghiêm túc, mẹ hiểu không?"

Uh!

Sau khi được khích lệ, Vô Ưu trở nên tràn đầy tự tin.

Phương Đông Dạ và viện trưởng rốt cuộc đã ngộ ra. Thiên tài đúng là thiên tài! Biết sử dụng chiến thuật tác động tâm lý. Khích lệ vốn là một loại sức mạnh thần bí, nó có khả năng biến rất nhiều chuyện không thể thành có thể. Vô Ưu đã được khích lệ, hơn nữa còn được Nhạc Diễm chỉ bảo qua loa. Bọn họ đoán chừng, kết quả trắc nghiệm lần này sẽ không như lần trước.

Bíp… bíp… bíp…

Ba người giống như những tên ngốc, cứ ngồi không chờ, không dám nói câu nào, cũng không dám cử động, chỉ sợ quấy rầy đến Vô Ưu. Thời gian lúc này trôi qua thật khó khăn, cho nên vừa nghe tiếng báo hết giờ, ba người mới thở phảo nhẹ nhõm. Nhưng, Vô Ưu lại hô lên:

"Hả, mình còn chưa làm xong, sao đã hết giờ rồi?"

Bộ dáng bĩu môi của Vô Ưu, làm cho ba người vốn đang tràn đầy tin tưởng, là kết quả lần này so với lần trước sẽ tốt hơn, lập tức không biết như thế nào nữa.

Quên mất không nói với mẹ, không được cẩn thận quá mức rồi!

Nhạc Diễm thật sự có chút lo lắng. Sợ mẹ vì quá để ý câu trước, mà làm chậm trễ câu sau. Nếu mà như vậy, kết quả thật sự không khả quan rồi.

Tạch…tạch…tạch…

Vừa mới lúc nãy còn cảm thấy thời gian một ngày dài như một năm, bây giờ lại muốn thời gian ngừng lại. Lúc này thật không muốn biết đáp án, thế nhưng, âm thanh phát ra báo hiệu kết quả trắc nghiệm đã có.

...

Ba người cùng nhìn nhau.

Không ai chịu đi lấy kết quả, cứ như đó là một tai họa ghê gớm vậy.

"Tôi đột nhiên nhớ ra công ty có chuyện quan trọng phải xử lý. Vô Ưu, chúng ta phải trở về công ty ngay lập tức."

Phương Đông Dạ hiện giờ chỉ có cách dẫn Vô Ưu chạy trốn. Viện trưởng cũng rất phối hợp vội vàng nói:

"Thật thế sao? Thế thì đi nhanh đi. Nhanh lên."

"Rất quan trọng sao? Vậy chúng ta đi nhanh lên."

Vô Ưu đầu óc đơn giản, giống hệt hồi trước đi học. Rõ ràng vừa học xong bài này, đến khi học xong bài sau, lại quên luôn bài trước. Bây giờ cũng đúng như thế, Phương Đông Dạ vừa nói sang chuyện khác, thế là đã quên luôn chuyện kết quả trắc nghiệm.

Ngay lúc Phương Đông Dạ đang nhảy cẫng lên vì đã thành công lừa được Vô Ưu, một giọng nói bất ngờ vang lên:

"Không xem kết quả một chút rồi hãy đi sao?"

"Đúng vậy a. Suýt nữa quên."

Vô Ưu vừa nói vừa quay lại lấy kết quả. Phương Đông Dạ không dám tin nhìn Nhạc Diễm, không biết thằng nhóc này có phải điên rồi không. Nhạc Diễm nhìn anh cười đắc ý. Cậu bé sở dĩ nói như vậy, là có lí do của cậu. Thực ra, trong màn hỗn loạn lúc nãy, cậu đã len lén xem qua kết quả rồi. Sau khi xác định là tin tốt, cậu mới dám làm như thế.

"Oa, 92 nha."

Tiếng reo hò của Vô Ưu làm phá tan không khí khẩn trương. Cô cầm bản kết quả cực kỳ hưng phấn, hão huyền nói:

"Đấy là tôi còn chưa có làm xong. Nếu như tôi làm xong hết, điểm số nhất định sẽ cao. Nói không chừng cũng sẽ hơn 140 nha."

Nghe Vô Ưu nói xong, ba người đều ngại ngùng cười.

"Được rồi. Không phải công ty còn có việc sao. Đi nhanh nào."

Nhạc Diễm thật sự không muốn ở đây mất mặt thêm, cậu thực sự sợ mẹ nhất thời nổi hứng, rồi đòi làm lại trắc nghiệm lần nữa. Cậu bé đã chịu đựng đến mức cực hạn rồi. Cứ như vậy, một nhà ba người, đến vội vã, đi cũng vội vã.

...

Sao khi chia tay viện trưởng, ba người đang đi trên đường, Vô Ưu nhìn vẻ mặt ung dung của Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm, không nhịn được thúc giục:

"Hai người nhanh lên một chút đi, nếu không sẽ chậm trễ chính sự đó."

"Cái đó, tôi đột nhiên nhớ ra. Chuyện đó tôi đã giao cho thư ký Bùi xử lý rồi."

Phương Đông Dạ còn muốn cùng Vô Ưu đưa Nhạc Diễm đi khu vui chơi, để cho con mình phấn chấn. Anh cũng thật sự không muốn quay về công ty. Vô Ưu nghe anh nói thế, nhìn anh do dự hỏi:

"Thật thế sao?"

Không biết có phải vì mới làm trắc nghiệm IQ, mà cô phát hiện chuyện này có nguyên nhân không, ánh mắt tản ra sự hoài nghi. Phương Đông Dạ thấy vậy cũng có chút chột dạ, song anh vẫn khẳng định nói:

"Thật. Đương nhiên là thật rồi."

Vô Ưu sau khi nghe Phương Đông Dạ nói xong, không nhịn được hỏi:

"Chỉ số IQ của anh bao nhiêu?"

Nhanh quên như vậy, chắc chắn không cao được. Trong lòng Vô Ưu nghĩ.

"148."

Phương Đông Dạ trả lời theo phản xạ. Sau khi nghe câu trả lời, Vô Ưu hơi sửng sốt, sau đó dừng bước lại, nhìn nhìn Phương Đông Dạ, lại nhìn nhìn Nhạc Diễm. Sau đó nói:

"Thiên tài có rất nhiều sao?"

Cô không phải là đang nghi ngờ cái gì chứ?

Trong lòng Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm cùng lúc xuất hiện câu hỏi này.

"Oa, hai cha con kia thật giống nhau. Ba trông thật mê người, còn con thật đáng yêu."

Giọng nói truyền đến thật đúng lúc nha. Tình huống lập tức trở nên càng căng thẳng. Nếu như vừa rồi Vô Ưu chỉ là nghi ngờ, thì bây giờ lại càng bức thiết muốn biết rõ ràng.

"Tổng giám đốc, anh năm năm trước có đến qua ‘Diễm’ không?"

Vô Ưu nghiêm túc nhìn chằm chằm Phương Đông Dạ, đem hết sự nghi ngờ trong lòng nói ra không chút nào che đậy.

Có lẽ bây giờ là một cơ hội tốt để nói rõ. Phương Đông Dạ nghĩ xong, nhìn về phía Nhạc Diễm, muốn trưng cầu ý kiến của cậu. Nhạc Diễm nhẹ nhàng lắc đầu. Cậu bé hiểu rõ mẹ. Mặc dù cái bộ dáng bây giờ, làm cậu bé có cảm giác rất xa lạ, nhưng, cậu bé khẳng định, đây không phải là dấu hiệu tốt, cho nên, bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói.

Phương Đông Dạ nhìn hiểu ý con mình, nhưng, việc nói dối, giống như là đi vay nặng lãi vậy, càng ngày càng nhiều. Hôm nay anh nói dối một câu, thì ngày mai sẽ phải dùng rất nhiều câu nữa để củng cố cho câu nói dối kia. Cứ như vậy, hậu quả không phải càng ngày càng khó cứu vãn sao!

Thấy được vẻ mặt chần chờ của Phương Đông Dạ, hai tròng mắt Vô Ưu bình thường luôn cười híp vào, lập tức sắc bén lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.