Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 52: Thùng dấm chua sai lầm (4)



Lợi dụng cơ hội để chen vào, chính là thủ đoạn của bọn tiêu nhân thường dùng. Tiểu Hạ đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội trời cho này. Cô nhìn Phương Đông Dạ và Vô Ưu đang tức giận, vội vàng cười giả lả giảng hòa:

"Vô Ưu, đừng như vậy mà, tổng giám đốc không có ác ý, anh ấy cũng là vì muốn tốt cho cô thôi."

"Hừ!"

Tiểu Hạ vừa dứt lời, Vô Ưu liền “hừ” khinh thường. Sau đó cũng không thèm liếc mắt nhìn Phương Đông Dạ một cái, xoay người đi về hướng đông người.

Nói cô tình nguyện để cho người ta nhìn chứ gì?

Được. Cô sẽ đi cho người ta nhìn.

Vô Ưu là kiểu người không dễ tức giận, nhưng khi tức giận lên, thì sẽ rất khó lường. Bây giờ cô thật sự tức giận đây, uổng cho cô vẫn luôn xem Phương Đông Dạ là bạn. Không ngờ trong mắt anh ta, cô lại là loại người phụ nữ ăn mặc hở hang, cố ý để cho người khác nhìn. Anh ta thấy khinh thường cô? Cô mới cảm thấy chính mình kết giao nhầm người đây!

...

Phương Đông Dạ nhìn bộ dáng phẫn nộ của Vô Ưu, cũng ý thức được vừa rồi mình kích động, nói hơi quá đáng. Nhưng, lời đã nói ra, giống như bát nước đã đổ đi, làm sao có thể thu hồi được?

Đuổi theo xin lỗi? Đừng nói với cá tính của Vô Ưu, sẽ không có chuyện dễ dàng như vậy. Mà hoàn cảnh của anh lúc này, cũng không thể chạy theo xin lỗi một người phụ nữ được. Anh lúc này không còn là chính mình nữa, mà là thể diện của cả tập đoàn “Trụ”. Phương Đông Dạ rất đắn đo, chỉ có thể cau mày, phiền não nhìn theo hình ảnh Vô Ưu hòa trong đám đông.

Hai người đang trong tình trạng này, kẻ thứ ba nếu như mượn cơ hội đả kích, chẳng những không thể đạt được mục đích, mà còn có khả năng làm cho người ta vô cùng chán ghét.

Tiểu Hạ là người thông minh, cho nên, cô ta đương nhiên sẽ không ngây thơ mà nói xấu sau lưng Vô Ưu với Phương Đông Dạ. Ngược lại, cô ta muốn lợi dụng cơ hội này, làm cho Phương Đông Dạ có thiện cảm với mình.

Tiểu Hạ thấy Phương Đông Dạ nhìn theo Vô Ưu. Cô ta ra vẻ bất mãn nói:

"Tổng giám đốc, Vô Ưu chẳng qua là chưa tham gia buổi tiệc như thế này bao giờ, nên không khỏi cảm thấy mới mẻ, muốn ở lại lâu hơn một chút thôi. Anh nói cô ấy như vậy, sẽ làm tổn thương cô ấy."

Phương Đông Dạ lúc này thu lại tầm mắt, tập trung nhìn về phía Tiểu Hạ. Phương Đông Dạ rốt cuộc đã đưa mắt về phía cô ta, trong lòng cô ta rất vui sướng.

"Anh nói như vậy, không chỉ làm tổn thương Vô Ưu, mà tôi cũng cảm thấy rất thất vọng. Anh thật là quá đáng rồi."

Tiểu Hạ nói xong, quay đầu muốn đi. Phương Đông Dạ không hề nghĩ ngợi, theo phản xạ tự nhiên giữ cổ tay cô ta lại, sau đó không sợ hiềm khích mà lôi kéo cánh tay cô ta hỏi:

"Tôi thật sự quá đáng như vậy sao?"

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, cũng vẫn mê người như vậy. Tiểu Hạ dùng sức gật đầu.

Phương Đông Dạ trầm mặc một lúc, sau đó buông tay Tiểu Hạ ra, chuẩn bị đi tìm Vô Ưu. Anh chỉ là không thích một đám người cứ nhìn chằm chằm cô, chứ hoàn toàn không có ác ý. Nếu như thật sự đã làm tổn thương trái tim cô, anh cũng không ngại đi xin lỗi. Cho dù, chờ đợi anh, rất có thể là hậu quả khó lường, anh cũng không chút nào do dự. Bởi vì, trên thế giới này, người anh không muốn tổn thương nhất, chính là cô.

"Khoan đã."

Tiểu Hạ kéo tay Phương Đông Dạ lại, ngăn anh đi tìm Vô Ưu. Hành động của Tiểu Hạ làm Phương Đông Dạ không nhịn được chau mày. Ngoại trừ Vô Ưu ra, anh rất ghét phụ nữ chạm vào mình. Tiểu Hạ cũng nhận ra được ánh mắt khó chịu của anh. Cô ta ra vẻ hồn nhiên cười nói:

"Tổng giám đốc, Vô Ưu bây giờ đang giận dữ. Lúc này anh qua, cô ấy cũng không tha thứ cho anh đâu. Hơn nữa, như vậy sẽ bị nhiều người nhìn vào, sẽ làm tổn hại hình tượng của anh."

Những lời cô ta nói ra, đều là những điều trong lòng Phương Đông Dạ nghĩ. Anh không nhịn được, lại nhìn cô ta lần nữa.

Tiểu Hạ và Vô Ưu là bạn tốt của nhau. Vô Ưu vì có sự giúp đỡ của cô ta, mới có thể thuận lợi vào công ty. Trên người cô ta, mặc bộ lễ phục màu trắng, nhìn thanh thuần, đáng yêu. Còn có mái tóc uốn quăn tựa như công chúa. Tất cả những điều này, đều giống hệt những gì anh đã tưởng tượng. Trên mặt trang điểm rất nhẹ, hơn nữa, vẻ mặt rất ôn nhu, nụ cười tự nhiên. Cả người trông qua đều thanh thuần, tốt đẹp. Xinh đẹp như một công chúa vậy.

"Vậy, cô nói, tôi nên làm gì bây giờ?"

Có lẽ do cách ăn mặc của Tiểu Hạ quá giống với sự tưởng tượng của Phương Đông Dạ, cho nên, giọng nói của anh cũng ôn nhu xuống. Giọng nói dịu dàng làm trong lòng Tiểu Hạ nhảy nhót một hồi, nhưng, cô ta vẫn cố gắng điềm tĩnh nói:

"Thế này đi. Tôi sẽ giúp anh khuyên nhủ cô ấy. Về phần anh, ha ha, hay là anh đi mua cho Vô Ưu cái khăn choàng hoặc cái gì đó đi."

Tiểu Hạ nói xong, cười thoải mái. Bộ dáng “công chúa xinh đẹp”, khiến cho không ít đàn ông nơi này đang đi tìm “công chúa thanh thuần” của mình, cũng phải nhìn chăm chú. Thì ra, không chỉ có phụ nữ mới có “giấc mơ công chúa”, mà mỗi người đàn ông, trong lòng cũng có một “giấc mơ anh hùng”.

"Cám ơn cô."

Phương Đông Dạ nhìn ra ‘lòng chân thành’ của Tiểu Hạ, nói lời cảm ơn từ đáy lòng. Tiểu Hạ còn lại cười lắc đầu nói:

"Được rồi, không muốn để Vô Ưu bị ăn nhiều đậu hũ, thì mau đi đi."

Vừa nói vừa thân mật đưa tay đẩy nhẹ Phương Đông Dạ đi. Phương Đông Dạ quay đầu nhìn cô ta mỉm cười, sau đó bước nhanh ra cửa.

Lúc ra tới cửa, anh không nhịn được, quay đầu tìm bóng dáng Vô Ưu lần nữa. Tiểu Hạ vừa chạy tới chỗ Vô Ưu, nhìn anh cười vui vẻ, sau đó kéo kéo Vô Ưu bên cạnh. Vô Ưu sau khi phát hiện ra là Phương Đông Dạ, khó chịu ngoảnh đầu đi chỗ khác.

Hành động tức giận trẻ con của Vô Ưu, làm Phương Đông Dạ vừa tức lại vừa yêu. Trong lòng không khỏi nghĩ: nếu như Vô Ưu hiểu chuyện được bằng nửa phần Tiểu Hạ, thì anh cũng không phải mệt đến như thế này. Nhưng, được mệt cũng là một gánh nặng ngọt ngào nhất nha. Phương Đông Dạ xoay người cười, trong lòng anh, tình yêu tinh khiết đã thấm vào máu thịt rồi. Đáng tiếc, nụ cười này Tiểu Hạ không thấy được. Nếu như cô ta thấy được, có thể sẽ không cố làm nhiều chuyện không có ý nghĩa như vậy. Đáng tiếc, cô ta đã không nhìn thấy.

...

"Vô Ưu, đừng như vậy nữa. Cô tức giận thật sao?"

Tiểu Hạ thấy Phương Đông Dạ đi, lại bắt đầu thay đổi hành động với “mặt trận” tiếp theo. Vô Ưu nghe cô nói, bực dọc trả lời:

"Cô cũng nghe thấy rồi đó. Anh ta nói chuyện rất quá đáng."

Sau khi nói xong, giở tính trẻ con nói với Tiểu Hạ:

"Tôi thấy cô nên suy nghĩ lại, có nên đổi lại thích một người khác không. Anh ta không dưng lại cắn loạn lên, rất có thể lúc nhỏ bị chó cắn, độc tố chưa hết nha."

Tiểu Hạ nghe Vô Ưu nói xong, cảm thấy hơi buồn cười. Người phụ nữ này phải chăng quá ngu ngốc, ngay cả hành động ghen tuông này của Phương Đông Dạ cũng không đoán ra được.

Bị chó cắn! Độc tố chưa hết!

Mệt cho cô nghĩ ra được! Nếu theo suy nghĩ của cô, chắc hồi nhỏ cô bị heo cắn cũng không sai nha.

Đổi lại thích một người khác? Không có cửa đâu! Cô ta cũng không cho rằng, trên thế giới này còn có người đàn ông làm cô ta động tâm như Phương Đông Dạ. Cho nên, bất luận như thế nào, cô ta cũng sẽ không buông tha. Thậm chí, sẽ không ngại bất cứ giá nào, cũng phải đạt bằng được. Mà Nhạc Vô Ưu, chính là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường đi tới thành công của cô ta. Cho nên, việc đầu tiên cô ta muốn làm, chính là tiêu diệt cô.

Nghĩ vậy, "mặc giống như công chúa" Tiểu Hạ, lộ ra vẻ mặt tà ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.