Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 60: Chuyện của Tiểu Hạ (4)



Ngày thứ ba, cũng phải tới rồi!

Sáng sớm Tiểu Hạ thức dậy làm bữa sáng. Cha ngồi trên ghế salon đọc báo. Mẹ quét dọn nhà cửa. Ba người đều im lặng làm chuyện của mình, cảm thụ giây phút bình yên khó có được. Trong bầu không khí im lặng này, thấy rõ ràng sự tuyệt vọng!

Sau kho ăn bữa sáng xong, cả nhà ba người cùng đi dạo trong khu mua sắm, việc mà trước đó chưa bao giờ xảy ra. Đến trưa thì dừng lại, gọi một bữa cơm thịnh soạn ăn. Ăn trưa xong, ba người bảo nhau về nhà.

"Hai người về trước đi. Có người bạn giúp ta tìm được việc rồi, hôm nay ta phải đi phỏng vấn!"

Cha Tiểu Hạ nói với Tiểu Hạ và mẹ. Tiểu Hạ vui mừng nói:

"Thảo nào hôm nay cha ăn mặc đặc biệt bảnh bao nha. Thì ra là có chính sự. Cha đi nhanh đi. Cha con giỏi như vậy, nhất định sẽ làm được!"

Tiểu Hạ nhìn cha, ánh mắt tràn ngập thâm tình.

Quãng đường về nhà còn rất xa, nhưng Tiểu Hạ và mẹ đều không gọi xe, mà cứ bước từng bước, từng bước về phía trước. Mãi đến khi mẹ Tiểu Hạ nói:

"Mẹ xin lỗi."

Ba chữ này - trong cuộc sống dường như không thể thiếu. Cứ tưởng rằng mình đã bị tê liệt với ba chữ này, không còn cảm giác nữa, nhưng giờ phút này, lọt vào tai Tiểu Hạ, lại có bao nhiêu cảm xúc không nói lên lời.

"Chăm sóc tốt cho cha nha."

Tiểu Hạ nói ra điều mình muốn làm nhất, trong giờ khắc cuối cùng của sinh mạng. Cô phát hiện ra, tận đến hoàn cảnh này rồi, cô vẫn không thể thật lòng gọi bà một tiếng mẹ. Nhưng, cô càng không bỏ được cha, vì vậy, sau một hồi trầm mặc, cô cố lấy dùng khí nói một lần:

"Chăm sóc tốt cho cha nha mẹ."

Mẹ?!

Tiếng ‘mẹ’ vừa bật ra khỏi miệng Tiểu Hạ, làm mẹ cô xúc động muốn khóc thật to. Những năm qua, mình đã làm được gì chứ? Mình lại còn khó chịu cái gì? Hay lại đang muốn trả thù gì đây? Hiện tại tất cả những điều này, đều có vẻ như không đáng kể, so với một tiếng ‘mẹ’ kia!

"Uh, mẹ đi mua ít đồ. Con về trước đi."

Mẹ Tiểu Hạ nhìn Tiểu Hạ, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười yêu thương. Nụ cười này như kim châm vào mắt Tiểu Hạ. Mới đây thôi, cái nụ cười này còn là niềm khát khao của cô. Chẳng bao lâu sau, nó lại trở thành cơn ác mộng, thống hận nhất của cô. Tiểu Hạ đè nén cơn xúc động muốn khóc, nói:

"Uhm, tôi về trước ngủ đây."

Nói xong, cười nhạt, quay người đi.

Nước mắt, ngay lúc này cũng tràn mi!

...

Thạch Môn, phòng làm việc của môn chủ.

Thạch Thiên Kình ném âu phục lên ghế sa lon, nằm tựa vào ghế môn chủ, chân thuận thế gác lên bàn, nhắm mắt dưỡng thần. Cúc áo sơ mi hơi mở, làn da màu đồng tráng kiện, trông rất cường tráng. Bộ dạng lim dim ngủ của hắn, giống như một con báo nhỏ, lười biếng lại ngỗ ngược, tỏa ra hơi thở đến mê người.

Reng reng reng reng reng…

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, khuôn mặt Thạch Thiên Kình vốn đang không có chút biểu hiện gì, khiến người ta ngờ vực hắn đã ngủ thiếp đi rồi. Nhưng, lúc này, cư nhiên lại xuất hiện một nụ cười, cứ như vừa rồi hắn không phải đang nghỉ, mà chính là đang chờ điện thoại vậy.

Đem đôi chân thon dài từ chân bàn đặt xuống dưới, sau đó, hất mái tóc ngắn bất tuân, vươn cánh tay dài, mạnh mẽ nhận điện thoại:

"Nói!"

Một chữ, đã có thể thấy hắn là một con người bá đạo, khó tiếp cận như thế nào. Một người không giận mà uy. Đầu điện thoại bên kia, tên Huy cười nhẹ nói:

"Lão cha đã tới."

Cha?!

Đáp án bất ngờ này, làm Thạch Thiên Kình nhíu mày, cuối cùng lạnh lùng nói:

"Cô ta nhất định phải đến. Việc này, anh xử lý đi!"

Nói xong, cúp luôn điện thoại. Sau đó lạnh lùng nhìn tư liệu Tiểu Hạ trên bàn, khẽ lẩm bẩm nói:

"Hạ Linh! Cô sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu. Cho nên, thông minh thì đừng lãng phí thời gian của tôi. Bởi vì, nếu lãng phí thời gian của tôi, sẽ phải trả giá thật lớn!"

Reng reng reng reng reng

Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa. Thạch Thiên Kình vội vàng cầm lấy điện thoại, chờ nghe tin tốt lành. Nhưng, điều làm cho hắn đau đầu chính là, trong điện thoại lại truyền đến tiếng cười nhạo báng, như âm thanh động đất của tên Huy:

"Ha ha, lần này lại là bà mẹ. Ha ha!"

Vừa cười, vừa nói, nói xong lại cười. Hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

Bộp!

Thạch Thiên Kình nặng nề cúp điện thoại. Lại nhìn đống tư liệu Tiểu Hạ trên bàn lẫn nữa. Hắn đưa tay sờ lên tấm hình Tiểu Hạ gắn trên tài liệu, bàn tay vẽ vẽ trên mặt cô vô cùng quyến luyến, nhưng lời nói ra, lại dị thường tà mị:

"Nha đầu, ngàn vạn lần đừng có, không muốn uống rượu mời, mà chỉ thích uống rượu phạt nha. Sự kiên nhẫn của tôi cũng chỉ có hạn thôi!"

Thạch Thiên Kình nói xong, nhìn về phía đồng hồ trên trên tường!

2h chiều rồi, thế nhưng còn chưa tới. Cô ta sẽ không phải là chờ người đến cứu viện đi? Ngay lúc Thạch Thiên Kình đang đắn đo, có nên bảo tên Huy đi tìm hiểu một chút không, thì chuông điện thoại lần thứ 3 lại vang lên.

Reng reng reng. . . Reng reng reng. . .

"Lần này sẽ không phải là cái cô tên Vô Ưu – bạn tốt của cô ta đi?"

Thạch Thiên Kình nghĩ đến đây, nhấc điện thoại lên. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này dè dặt hỏi:

"Lần này là ai tới?"

Tên Huy nghe thấy câu hỏi của Thạch Thiên Kình, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, hai tròng mắt cũng hiện lên vẻ trêu chọc. Nhưng, giọng nói vẫn ôn hòa, tỉnh táo nói:

"Mới vừa nhận được tin tức, có một cô gái đang xông về phía phòng làm việc của anh. Nghe nói, khí thế rất hung hăng, bảo vệ không cản được. Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ đã đi đến cửa phòng anh rồi đó."

Cộp!

Thạch Thiên Kình nở nụ cười, theo lời nói của tên Huy, nụ cười nhanh chóng lan đầy mặt rồi. Mà lúc này, tên Huy lại đang cười trộm, cười trộm xong, bắt đầu bấm điện thoại.

Trong phòng kỹ thuật, người đàn ông đeo kính gọng vàng, đang dùng máy tính xâm nhập vào chính hệ thống giám sát của Thạch Môn, trên mặt lộ nụ cười xấu xa, nhìn cô gái đang hung hăng đi về phía phòng làm việc của Thạch Thiên Kình. Vẻ mặt thú vị nhìn, chờ đợi trò hay diễn ra.

Reng reng reng. . . Reng reng reng. . .

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại người đàn ông đeo kính gọng vàng cũng không bất ngờ, nhấc máy, giống như đã biết trước, vừa nhận điện thoại đã nói luôn một câu:

"Tôi biết rồi, anh mau trốn đi."

Tên anh Huy bên kia cười hắc hắc, nói:

"Cũng chỉ có cậu mới biết mà. Vậy tôi trốn đây."

Trước khi hắn cúp điện thoại, người đeo kính gọng vàng hỏi:

"Lần này ẩn náu ở đâu đây?"

Tên Huy suy nghĩ nghiêm túc, vẫn không biết đi đâu, cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là nhờ hắn cố vấn:

"Anh có cao kiến gì không?"

Bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau. Lần trước hắn chạy được, cũng là nhờ tên Huy chỉ chỗ cho hắn, cho nên, lần này hắn phải tư vấn cho tên kia. Nhưng đi chỗ nào được đây? Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, tay hắn xoay xoay chiếc phi tiêu nhỏ màu vàng tinh xảo, trên mặt mang theo nụ cười, tư lự một lúc, đột nhiên xoay người ném chiếc phi tiêu ra ngoài.

"Ha ha, các nơi trên thế giới đều đi rồi. Không bằng, cứ trở về Đài Nam đi dạo đi."

Người đeo kính gọng vàng vừa dứt lời, tên Huy bên kia lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, nói:

"Ý kiến hay, cám ơn nha, tôi trốn đây."

Nói xong, cúp điện thoại chạy trối chết. Người đàn ông đeo kính gọng vàng còn lại đứng lên, đi tới tấm bản đồ phía trước, rút chiếc phi tiêu nhỏ xuống, đồng thời nói có chút khó chịu: "Ai đã đem bản đồ thế giới đổi thành bản đồ Đài Loan thế này?"

Bất chợt, trong máy tính truyền đến thanh âm không rõ ràng. Hắn vội vàng ngồi xuống, chờ xem trò hay.

Cốc cốc cốc. . . cốc cốc cốc. . .

Tiếng đập cửa vừa vang lên, Thạch Thiên Kình đứng lên, vội vàng đi đến. Đứng ở cửa chờ vài giây, sau đó xoay người, nhìn về hướng khác, ra vẻ không chút nào để ý, kéo cánh cửa mở ra. Cửa vừa được kéo ra, một cô gái đã liền xông tọt vào, sau đó, ôm lấy cổ hắn, kéo đầu hắn xuống, mãnh liệt hôn.

Yêu thương nhung nhớ như vậy! Người phụ nữ này cũng quá chủ động đi!

Đầu óc Thạch Thiên Kình mặc dù có chút thích ứng không kịp, không hiểu Tiểu Hạ đang làm trò quỷ gì, nhưng, thân thể vẫn theo bản năng, đáp trả lại vô cùng nhuần nhuyễn. Hắn ôm người phụ nữ đó hôn mãnh liệt, tay suồng sã di động. Nhưng, ngay tức khắc, lại phát hiện ra có điều gì đó không bình thường!

"Sao lại là cô?"

Thạch Thiên Kình đẩy người phụ nữ đang uốn éo điên cuồng trong lòng mình ra, giọng nói thể hiện rõ sự tức giận!

"Em thì thế nào? Anh cho rằng là ai?"

Người phụ nữ cao dong dỏng, vẻ mặt xinh đẹp, lúc này ánh mặt tràn đầy sự ghen tỵ. Hèn gì người ta nói, sự ghen ghét làm cho phụ nữ xấu xí. Bộ dáng lúc này của cô ta, thật sự làm cho người ta có cảm giác không muốn nhìn.

"Thiên Kình, em yêu anh. Em thật sự rất yêu anh."

Phụ nữ ghen tị sẽ không xinh đẹp. Người phụ nữ đeo bám dai dẳng, càng không chiếm được sự coi trọng của đàn ông. Cả hai điều này, người phụ nữ trước mặt đều có hết rồi. Người phụ nữ như thế này, không bị bỏ rơi, chẳng lẽ còn đang nghĩ mình sẽ được quý trọng sao? Thạch Thiên Kình nhìn người phụ nữ đang liều mạng ôm mình hôn, thật sự hận không thể tát cho cô ta một cái bắn ra ngoài. Chỉ có điều, coi như là cô ta gặp may đi. Bởi vì Thạch Thiên Kình chưa bao giờ đánh phụ nữ.

"Ah! Xin lỗi!"

Tiểu Hạ cố lấy dũng khí đi tới ‘Thạch Môn’ tìm anh Huy, lại không ngờ, vừa đi vào cửa đã đâm xầm vào hắn đang đi ra. Hắn ra lệnh cho bảo vệ không được chặn cô lại, sau đó, lại còn chỉ dẫn rất tận tình cho cô vị trí phòng làm việc của ‘môn chủ’.

Thật ra, có phải trả tiền hay không, chỉ cần một câu nói của môn chủ.

Anh Huy trước khi đi đã nói như vậy. Vì vậy, Tiểu Hạ liền quyết định đi tìm người ‘môn chủ’ này nói chuyện. Nếu như hắn có thể rủ lòng từ bi, cả nhà cô sẽ không phải đi đến bước đường cùng nữa. Nhưng, lại không ngờ, đúng lúc chứng kiến được màn này. Sau khi cúi đầu xin lỗi, liền nhanh chóng muốn chạy thoát. Thạch Thiên Kình chợt ngẩng đầu, nhìn thấy bộ mặt đỏ bừng của Tiểu Hạ.

"Cút!"

Thạch Thiên Kình nói lạnh như băng, giống như có thể giết người. Tiểu Hạ sửng sốt, sau đó hết sức xin lỗi:

“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi lập tức đi ngay."

Nói xong, xoay người muốn chạy. Nhưng, còn chưa chạy được mấy bước, đã bị đôi chân dài của Thạch Thiên Kình đuổi kịp, kéo cô lại.

Tiểu Hạ ngẩng đầu, nhìn về phía Thạch Thiên Kình đang kéo cô. Người đàn ông này ngũ quan sắc bén, phóng khoáng, xinh đẹp. Giống như đã được tạc lên từ bàn tay vô cùng tự tin vậy. Thạch Thiên Kình nhìn người phụ nữa vừa dây dưa cùng với mình, một lần nữa lãnh khốc nói:

"Cút!"

Mặc dù không dùng đến lời cảnh cáo nào, nhưng giọng nói lại chứa đầy cảnh cáo.

Hừ!

Người phụ nữ bất mãn, sau khi liếc con mắt trắng dã nhìn Tiểu Hạ một cái, mới uốn éo mông rời đi.

...

Thạch Thiên Kình kéo tay Tiểu Hạ vào phòng làm việc, sau đó, khi đóng cửa, ngẩng đầu nhìn về phía camera bên trên, lộ ra ánh mắt cảnh cáo, giống như là hắn đã biết tỏng có người đang nhìn lén vậy. Người đàn ông đeo kính gọng vàng vẫn thờ ơ, làm biếng duỗi thẳng lưng. Nổi giận cũng vô dụng thôi. Dù sao hắn cũng nhìn thấy hết rồi. Chỉ có điều, khi thấy Thạch Thiên Kình dùng sức đóng cánh cửa lại, trong lòng hơi hơi tiếc nuối. Đó là, trong phòng làm việc của môn chủ, không có camera.

"Anh, anh buông tôi ra."

Tiểu Hạ không biết người đàn ông tràn đầy khí phách này là ai, nhưng, dù cho có là ai, cô cũng không thể chọc vào. Bởi vì, nơi này là trụ sợ chính của tổ chức hắc dạo hàng đầu - “Thạch Môn”. Đã ở đây, đương nhiên là người của hắc đạo rồi!

Thạch Thiên Kình nghe thấy sự sợ hãi trong giọng nói của Tiểu Hạ, có chút bất ngờ nhìn về phía cô. Hắn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này, không phải như thế này! Khi đó, trên người cô tản ra đầy sự ác ý. Đối với lời mời của hắn, cũng chỉ là một cỗ khinh thường. Cuồng ngạo, kiêu căng, trong mắt không coi ai ra gì. Nhưng, bây giờ, lại giống như thay đổi thành một người khác hoàn toàn vậy.

Chính xác mà nói, cô đã làm cho cảm giác của Thạch Thiên Kình thay đổi liên tục.

Sự ‘hư hỏng’ của lần đầu tiên, đến dáng vẻ ‘thất vọng’ ngồi khóc ven đường trong lần thứ hai, rồi đến lúc này, lại là dáng vẻ thanh thuần ‘xa lạ’ của cô.

"Cô là Hạ Linh đi?"

Thạch Thiên Kình lạnh lùng hỏi. Tiểu Hạ ngẩng đầu nhìn Thạch Thiên Kình, mặt tràn đầy phòng bị hỏi:

"Anh là ai? Sao lại biết tên của tôi?"

Thạch Thiên Kình dùng sức sải những bước dài đi về phía bàn làm việc của mình, vẻ ung dung, tao nhã ngồi lên ghế. Sau đó mang theo nụ cười cuồng vọng, nhìn cô nói:

"Tôi nghĩ cô hẳn là đến tìm tôi? Không phải sao?"

Tìm hắn ta?

Tiểu Hạ nghe hắn nói xong, mở to hai mắt, hô lên:

"Anh chính là ‘môn chủ’ của ‘Thạch Môn’?"

Giọng nói rõ ràng không dám tin. Vẻ ngạc nhiên này, làm Thạch Thiên Kình không nhịn được nhíu mày, tò mò hỏi:

"Như thế nào? Không giống sao?"

Không biết tại sao, khi nhìn thấy vẻ căng thẳng của Tiểu Hạ, tâm trạng Thạch Thiên Kình cực kỳ tốt. Lại muốn cùng cô hàn huyên một chút, nhưng, Tiểu Hạ lại không hề nể tình, vội vàng lắc đầu nói:

"Không có, không có."

Giọng nói đầy sợ hãi, giống như trông hắn rất đáng sợ vậy. Nhưng, điều này cũng không thể trách cô được, ngay cả người của hắc đạo, nghe thấy cái tên ‘Thạch Thiên Kình’ cũng đã sợ đến mất mật rồi, huống hồ gì là cô đang đứng trực diện. Cô dám nói lung tung, trừ phi là cô chán sống đi.

"Cô không có chuyện gì, vậy tới chỗ này làm gì? Không phải là muốn làm mất thời gian của tôi đó chứ? Cô cho rằng tôi rất nhàn rỗi sao?"

Thạch Thiên Kình bởi vì sự bài xích của Tiểu Hạ, mà tâm trạng đột nhiên sa sầm xuống. Đến lúc này, Tiểu Hạ mới nhớ ra mục đích mình đến đây, cho nên vội vàng lên tiếng cầu xin:

"Môn chủ, tôi cầu xin anh thương xót, bỏ qua cho cả nhà tôi được không."

Xin thương xót?

Ý của cô là nói mình không tốt sao? Nghĩ vậy, Thạch Thiên Kình không dám gật đầu bừa đồng ý, mà nói:

"Tôi không nghĩ cho vay tiền là một việc làm sai trái! Người ta cần, bọn tôi cho mượn. Đây là thỏa theo nhu cầu của mọi người. Nói theo chuyên ngành, thì đây chính là tác động của cung cầu, vận dụng thời cơ mà sinh ra cái loại nghề này."

Thạch Thiên Kình nói đến đây, nhìn Tiểu Hạ hỏi:

"Tôi duy trì sự cân bằng của cung và cầu, có chỗ nào sai ư!"

Cho vay nặng lãi chết tiệt! Lại còn đem ra so sánh không biết xấu hổ.

Bộ dạng ‘chuyên nghiệp’ của Thạch Thiên Kình, làm Tiểu Hạ không nhịn được nghĩ tới tên anh Huy vừa mới đụng ở cửa. Rốt cục cũng hiểu, vì sao vẻ mặt của hắn lại kỳ quái như vậy rồi. Thì ra là biết trong đây đang diễn ra trò gì. Nghĩ đến màn vừa nãy, mặt Tiểu Hạ lại đỏ lên. Đồng thời trong lòng cũng không nhịn được, bắt đầu nguyền rủa cái tên anh Huy đã hại mình như vậy.

"Cô có nghe tôi nói chuyện không đó?"

Thạch Thiên Kình phát hiện, cô không những không trả lời mình, mà còn đứng một chỗ đỏ mặt chờ đợi. Trong lòng bởi vì bị cô sao lãng mà có chút không thoải mái!

"Uhm, tôi có nghe thấy."

Tiểu Hạ vội vàng thu hồi suy nghĩ hỏi:

"Anh nói thẳng đi. Hiện tại chúng tôi không có tiền trả lại, giờ anh muốn như thế nào?"

Ngẩng đầu ưỡn ngực. Bộ dáng không sợ hãi, muốn làm gì thì làm, muốn giết thì giết, cứ tự nhiên đi. Thạch Thiên Kình thấy kiểu ‘bất chấp đạo lý’ của cô, cho nên vận dụng ‘tình, lý’ giảng giải:

"Giết người thì đền mạng. Mượn tiền thì trả tiền. Đây là đạo lý hiển nhiên. Cô như thế là làm khó tôi rồi."

"Có cái gì mà làm khó chứ? Các anh làm đến sự nghiệp lớn như thế này rồi, đương nhiên là có phương án xử lý, không phải sao? Bằng không, người có nợ không trả giống như tôi đây cũng không ít, các anh không những không chết đói, ngược lại càng phát triển đó thôi."

Hắn với cái tên anh Huy, đều thích nói theo ‘việc công’, vậy tốt thôi, cô sẽ phối hợp cùng. Thạch Thiên Kình thấy Tiểu Hạ đang từ sợ sệt, liền trở lên nhanh mồm nhanh miệng, thì trên mặt xuất hiện nụ cười. Hắn thích nói chuyện với người thông minh!

"Đương nhiên rồi. Vậy là cô đã sẵn sàng để tôi xử lý theo quy tắc của chúng tôi rồi sao?"

Trên mặt Thạch Thiên Kình mang theo nụ cười tà mị nhìn cô. Tiểu Hạ mặc dù sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn ép buộc mình phải ngẩng đầu ưỡn ngực, dũng cảm nhìn chằm chằm hắn nói:

"Anh muốn thế nào? Nói đi."

Dáng vẻ của cô làm hai tròng mắt của Thạch Thiên Kình hiện lên một mạt tán thưởng, sau đó nói:

"Cô yên tâm. Tôi là một người làm ăn. Không có gì là tuyệt đối cả, mọi chuyện đều có thể thương lượng. Tôi sẽ cho cô vài sự lựa chọn. Cô sẽ tự chọn phương án thích hợp nhất với mình."

Nói thật dễ nghe đi!

Tiểu Hạ nghe Thạch Thiên Kình ‘mở đường’ cho mình, trên mặt xuất hiện nụ cười châm chọc. Đối với kẻ địch như vậy, cô cũng không dám có bất cứ suy nghĩ ngây thơ gì đi.

"Thứ nhất, cô không cần phải làm gì cả. Chỉ cần lấy một ít bộ phận trên người cha cô bán đi, đến khi trả đủ nợ. . ."

"Anh nghĩ cũng không được nghĩ. Dám động đến cha tôi, tôi chết cũng không bỏ qua cho anh."

Lời nói của Thạch Thiên Kình, dọa cho Tiểu Hạ cả người đầy mồ hôi lạnh. Không đợi hắn nói xong, liền rống lên, thanh âm bởi vì kích động mà có chút cao vút. Thạch Thiên Kình nhìn bộ dạng mất kiểm soát của Tiểu Hạ, nhún nhún vai, sau đó nói:

"Đừng kích động, mọi việc đều có thể thương lượng. Hay là, như thế này, cô với cha tình cảm thâm tình. Vậy để mẹ cô đến trả nợ đi. Bà ta mặc dù tuổi không còn ít, nhưng, coi như cũng có vài phần xinh đẹp, nếu như..."

"Không được động đến bọn họ. Để tôi!"

Tiểu Hạ không phải là kẻ ngốc. Trước khi đến đây cô đã chuẩn bị hết. Cô mặc dù hận mẹ, nhưng sự tình đến nước này, cô cũng không thể vì bảo vệ bản thân, mà mặc kệ bà được.

Đối với sự lựa chọn của Tiểu Hạ, Thạch Thiên Kình lộ ra nụ cười, từ chối cho ý kiến. Sau đó nói:

"Cô cứ suy nghĩ kỹ đi a. Đề nghị vừa rồi không phải là của tôi. Mà chính là cha mẹ cô đã đồng ý. Cho nên, cô không cần cảm thấy áy náy, cô có thể làm bộ không biết gì, hoặc là chưa tới đây. Cô bây giờ có thể về nhà ngủ."

Ma quỷ! Người đàn ông này tuyệt đối là ma quỷ. Nhưng, trong lòng cô rất cảm động. Cô không ngờ cha mẹ mình đã đều tới đây rồi.

"Không cần phải nói nữa. Để tôi."

Tiểu Hạ nhìn Thạch Thiên Kình kiên định. Thạch Thiên Kình vẫn như trước, thương lượng hết sức thiện chí:

"Được. Tôi đã cho cô ba phương án, nhưng là cô tự lựa chọn."

Ha ha. Trên mặt Tiểu Hạ lộ ra nụ cười châm chọc. Cô vốn tưởng rằng, mình đã không còn lựa chọn nào nữa, nhưng, hắn mở miệng ra, lại cho cô hẳn ba lựa chọn. Bây giờ, cô rốt cục đã hiểu, tại sao tên anh Huy kia lại nói, nếu không trả được tiền, thì liên lạc với hắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.