Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 71: Hy vọng (2)



Vô Ưu lúc này mới cầm túi lớn túi nhỏ chạy tới, vừa bước vào phòng, việc đầu tiên chính là nói với Nhạc Diễm:

"Thế nào hả? Bà bà không có chuyện gì đi?"

"Cháo đâu."

Nhạc Diễm không thèm để ý tới lời Vô Ưu nói, nói thẳng luôn vào trọng điểm, tưởng rằng bà bà thật sự đói bụng. Mà bà bà cũng cố ép mình ăn nhiều một chút, bởi vì bà không muốn để cậu bé Nhạc Diễm thông minh này nghi ngờ. Thật ra Nhạc Diễm thông minh cũng khiến bà rất vui mừng, ít nhất sau này Vô Ưu sẽ có người chăm sóc, hơn nữa, còn có cả Phương Đông Dạ. Mặc dù không nhìn thấy được bọn chúng kết hôn, nhưng bà biết sẽ có một ngày như thế.

...

Kính cong… kính cong… kính cong… kính cong… kính cong…

Kính cong… kính cong… kính cong… kính cong… kính cong…

. . .

Không ai mở cửa! Không ai mở cửa.

Theo thường lệ, Phương Đông Dạ tới đón Vô Ưu đi làm, nhưng đã bấm đến chuông cũng sắp nát vụn rồi, mà vẫn không thấy ai ra mở cửa. Điều này chưa bao giờ xảy ra, khiến anh lo lắng vô cùng.

"Vô Ưu, Bé Diễm. Vô Ưu, Bé Diễm..."

Sau cùng, thậm chí đã hô ầm ĩ cả lên, nhưng đáng tiếc, kết quả vẫn như trước, không có một ai ra mở cửa!

Đã đi đâu cả rồi? Không có ở nhà sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Nghĩ đến đây, anh liền vội vàng quay trở lại nhà mình, sau đó đi vào phòng khách, mở cánh cửa thông nhau giữa nhà 2 nhà ra, đẩy tủ quần áo của Nhạc Diễm đi vào. Đây là lần đầu tiên anh đi qua cánh cửa này để vào nhà Vô Ưu, nhưng lại chẳng thấy gì cả. Vô Ưu, Nhạc Diễm, còn có cả bà nội nữa, không có một người nào ở trong nhà.

Gọi điện thoại thì điện thoại đang trong tình trạng tắt máy.

Vườn không nhà trống! Bặt vô âm tín!

Điều này khiến Phương Đông Dạ lo lắng đến dị thường. Trực giác cho rằng đã có chuyện quan trọng gì xảy ra rồi. Nếu không thì dù Vô Ưu có không nói với anh, thì con anh cũng đã nói cho anh biết rồi.

Cây to phải đón gió. Đối với những người giàu có, quyền quý mà nói, vấn đề lo lắng nhất chính là con cái bị bắt cóc, cho nên những đứa trẻ con thường có vệ sĩ riêng để bảo vệ, mặc khác, lên 7 tuổi đã bắt đầu phải học cách để tự bảo vệ mình rồi. Hồi đó, Phương Đông Dạ 5 tuổi đã phải học cách tự bảo vệ cho mình. Nhạc Diễm mặc dù thông minh, nhưng bản lĩnh chỉ hoàn toàn là trí lực, còn thân thể vẫn chỉ là của một cậu bé không sai.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Có ai đó đã biết được thân phận của Nhạc Diễm? Chẳng lẽ cậu bé thật sự bị bắt cóc rồi? Nếu như thật sự là bị bắt cóc, tại sao không có dấu vết cửa bị phá? Không có dấu vết giằng co của người chứ?

Lòng Phương Đông Dạ lo lắng vô cùng. Mới buổi tối hôm, anh đưa Vô Ưu về, còn ở lại ăn cơm tối. Hết thảy đều tốt đẹp, ấm áp như vậy, đến bây giờ mới chỉ qua một đêm, đã có thể xảy ra chuyện gì được đây? Phương Đông Dạ không kịp nghĩ nhiều, vội vàng gọi điện thoại cho mấy người bạn.

Phi, Triết, Vân - ba cái tên này giống như thông đồng với nhau vậy, cư nhiên điện thoại di động đều cùng tắt máy.

Người có tiền ư!

Có tiền thì như thế nào?

Bây giờ có tiền đấy, nhưng lại vẫn không biết làm cách nào để có thể tìm được người nhanh nhất. Đây chính là thói quen của người làm lãnh đạo, bản thân lúc này rất thực tế, ngược lại có chút họa vô đơn chí. Anh cũng không phải là không có cách nào, chỉ có điều, cảm thấy đó không phải là biện pháp nhanh nhất. Anh đương nhiên có thể đi thăm dò, nhưng là đến lúc tra ra được, có trời mới biết có bị chậm trễ không nữa.

Chết tiệt! Sớm biết như thế này, năm năm trước anh đã lập ra luôn một tổ chức tình báo rồi. Bây giờ nói điều này, cũng chỉ là lời thừa thãi. Phương Đông Dạ rất hiểu điều này, cho nên sau khi nghiêm túc tự hỏi một lúc, liền gọi điện cho Thạch Thiên Kình. ‘Thạch Môn’ nhất định có thể giúp mình dò la được tin tức.

"Giữa chúng ta đã hợp tác xong rồi, tại sao tôi phải giúp anh chứ?"

Thạch Thiên Kình nói cứ như không có chuyện gì xảy ra. Phương Đông Dạ cũng không tức giận khi thấy hắn vô tình, không nể tình mình. Bởi vì nếu là anh, hẳn anh cũng như vậy. Phương Đông Dạ cũng không dài dòng văn tự, nói thẳng luôn vấn đề:

"Điều kiện tùy ý anh."

Những lời vừa nói ra làm Thạch Thiên Kình nhếch miệng cười, nhưng đáp lại, lại càng vô tình hơn:

"Nhưng mà, hình như tôi cũng không có nhiều hứng thú lắm, chỉ có điều, tập đoàn ‘Trụ’ của anh cũng không tệ..."

"Cho anh."

Phương Đông Dạ nói không chút chần chờ, khiến Thạch Thiên Kình nở nụ cười:

"Xem ra bọn họ đối với anh thật đúng là rất quan trọng rồi. Chỉ có điều, anh chắc chắn là bọn họ đã bị bắt cóc? Ngộ nhỡ bọn họ chẳng qua là sáng sớm đi ra công viên dạo chơi, nhưng anh lại vì điều này mà đi đánh đổi cả tập đoàn ‘Trụ’ mình đã khổ tâm gây dựng, có đáng không?"

"Đó là chuyện của tôi."

Phương Đông Dạ lạnh lùng nói, Thạch Thiên Kình khó hiểu:

"Chỉ vì một người phụ nữ, anh thật đúng là khiến người khác không thể hiểu nổi."

Tuy nói là như vậy, nhưng lại không hề có ý giễu cợt, ngược lại trong giọng nói có chút mù mịt, chờ đợi. Đáng tiếc, lúc này Phương Đông Dạ cũng không có thời gian đàm luận với hắn về cái đề tài này, nói thẳng:

"Rốt cuộc anh có thể tra ra được hay không, không được thì thôi đi."

Điều anh không muốn nhất bây giờ chính là lãng phí thời gian.

Lần này Thạch Thiên Kình cũng không nói những lời vô nghĩa nữa, mà nói thẳng luôn:

"Anh đã khiến cho tập đoàn ‘Tử Thần’ bị sụp đổ."

Phương Đông Dạ cũng không hỏi hắn tại sao biết, mà nói:

"Có liên quan đến Nhạc Khải?"

Thạch Thiên Kình mỉm cười:

"Tôi đối với kinh doanh không có hứng thú, cho nên, miễn phí cho anh tin tức này. Hôm qua cấp dưới của tôi lúc đi làm nhiệm vụ ở quán bar ‘Long Lanh’, đã nhìn thấy Vô Ưu ở đấy, còn có Nhạc Khải nữa."

Bộp!

Phương Đông Dạ lập tức cúp luôn điện thoại. Mà đầu điện thoại bên kia, Thạch Thiên Kình vẫn đang cầm điện thoại, nhìn điện thoại đã tắt nói:

"Ai nha, đã cúp điện thoại rồi sao. Tôi còn chưa có nói hết nha, thật là..."

Nói xong, trên mặt dần hiện ra vẻ đùa cợt quái đản.

Phương Đông Dạ hoàn toàn không biết mình vừa bị Thạch Thiên Kình giở trò. Sau khi cúp điện thoại, liền gọi luôn cho Nhạc Khải.

...

"Alo, Nhạc Khải nghe đây."

Trong bệnh viện, một đám người sau khi giằng co cả đêm, vẫn không ai chịu rời đi, cuối cùng cả đám người đành ngồi vật vờ ngoài hành lang bệnh viện. Lúc điện thoại Nhạc Khải đổ chuông, anh liền hạ thấp giọng nói chuyện, chỉ sợ đánh thức Luky đang dựa vào mình ngủ. Hơn nữa, bởi vì đêm qua chỉ uống rượu, không uống nước, cố họng có chút khô rát, nên giọng nói trở nên khô khốc, có chút khàn khàn.

Phương Đông Dạ nghe thấy giọng nói của Nhạc Khải, lạnh lùng hỏi:

"Vô Ưu, Bé Diễm, bà nội đều đang ở chỗ cậu?"

"Đúng vậy."

Trong lúc nhất thời Nhạc Khải không nhận ra được là ai, cho nên thành thật trả lời. Phương Đông Dạ sau khi nghe thấy câu trả lời, nghiêm túc nói:

"Nhạc Khải, tôi khuyên cậu không nên làm bậy, nếu không cậu sẽ phải hối hận đó. Còn nữa, làm cho tập đoàn ‘Tử Thần’ bị sụp đổ là ý của tôi, không liên quan gì đến Vô Ưu cả, cho nên, có chuyện gì cứ nhằm vào tôi, nếu như cậu dám làm tổn thương mấy người nhà Vô Ưu một tí ti thôi, tôi sẽ khiến cho cậu sống không bằng chết!"

Phương Đông Dạ nói ra những lời từ đáy lòng, mà Nhạc Khải lúc này cũng đã đoán được chủ nhân của giọng nói này là ai rồi. Hỏi như đã khẳng định:

"Phương Đông Dạ?"

Phương Đông Dạ còn lại là nói:

"Rốt cuộc cậu muốn như thế nào mới đồng ý thả bọn họ ra. Chỉ cần cậu nói ra, tôi sẽ liền đáp ứng!"

"Anh hãy tới bệnh viện ‘Bạch cầu Nhị Ân’, đến đây rồi hãy nói!"

Nhạc Khải sau khi nói xong, cúp luôn điện thoại. Phương Đông Dạ cũng không nhiều lời, liền chạy thẳng tới bệnh viện ‘Bạch cầu Nhị Ân’...

"Anh, là Phương Đông Dạ đã giở trò khiến công ty chúng ta sụp đổ sao? Tại sao vậy?"

Không biết Luky đã tỉnh dậy từ bao giờ, hơn nữa còn nghe thấy nội dung cuộc điện thọai. Trước cái nhìn soi mói của Luky, Nhạc Khải theo phản xạ nhìn về phía Vô Ưu, ngoài ý muốn phát hiện ra Vô Ưu đang trợn to hai mắt nhìn mình. Không chỉ có thế, trong phong bệnh, ngoại trừ Nhạc Diễm đang ngủ cùng bà nội ra, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía anh.

Mọi người đều đã tỉnh dậy từ lúc nghe thấy tiếng chuông điện thọai, chỉ là không để ý, đến tận lúc nghe nhắc tới tên của Phương Đông Dạ mới có chút tò mò. Cộng thêm câu hỏi chết người kia của Luky, muốn mọi người không nhìn anh càng khó, đặc biệt là Vô Ưu:

"Khải, điều Luky nói là sự thật sao?"

Vô Ưu thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Hai công ty bọn họ không phải là đang hợp tác với nhau sao? Tại sao Luky lại nói Phương Đông Dạ giở trò khiến công ty của họ bị sụp đổ? Trong khoảng thời gian này, ngày ngày cô đều ngồi làm việc cùng một phòng với Phương Đông Dạ, cũng có nghe thấy anh nhắc tới vấn đề này đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không chỉ có Vô Ưu không hiểu gì, mà ngay cả Nhạc Thiên Hàng, Hạ Mỹ Hà, Luky cũng đều không hiểu. Chỉ có điều, bây giờ đã bắt đầu hơi hơi hiểu ra rồi.

Nếu như Nhạc Khải không nghĩ ra, sẽ không trực tiếp nhìn thẳng về phía Vô Ưu như thế. Anh là một người thông minh, cộng với tình huống lần đầu gặp Vô Ưu, hơn nữa, căn cứ vào nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi, khẳng định Phương Đông Dạ giở trò làm sụp đổ tập đoàn ‘Tử thần’ là có liên quan đến Vô Ưu. Đó là điều chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng biết.

"Sao có thể như thế được, Luky nghe nhầm rồi."

Nhạc Khải nhìn Vô Ưu cười xoa dịu. Anh nghĩ Phương Đông Dạ làm như vậy, chắc chắn là vì muốn báo thù thay Vô Ưu. Vô Ưu đơn thuần nếu đã không biết chuyện này, vậy thì anh cũng cần gì phải làm cô không được vui vẻ chứ. Hơn nữa, cũng là cha mẹ của anh có lỗi với Vô Ưu, cho nên, điều này coi như là báo ứng đi. Luky định phản bác lại, nhưng Nhạc Khải đã nhìn cô cảnh cáo.

Luky mặc dù không hiểu tại sao, nhưng cuối cùng vẫn phối hợp không hỏi gì nữa. Bởi vì, chưa bao giờ thấy Nhạc Khải nhìn cô nghiêm túc như vậy.

"Khải, cậu đừng có gạt tôi, cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Phương Đông Dạ lại giở trò làm cho công ty các người sụp đổ? Giữa các người có ân oán gì sao?”

Vô Ưu dù có nghĩ như thế nào, cũng không thể ngờ được, người sếp tốt, người bạn tốt, người hàng xóm tốt trong mắt cô - là vì cô mà làm ra chuyện này.

Nhạc Khải nhìn điệu bộ nghiêm túc của Vô Ưu, biết giấu diếm cũng không được, cho nên, tránh nặng tìm nhẹ nói:

"Thương trường như chiến trường, chuyện trong thương trường, chị không hiểu được đâu!"

Câu giải thích của Nhạc Khải chẳng những không làm xóa tan nghi ngờ trong lòng Vô Ưu, ngược lại còn nói:

"Tôi cũng nghe mọi người nói thương trường như chiến trường, nhưng, hai công ty chúng ta không phải đang có quan hệ hợp tác sao? Nếu đã là hợp tác, làm cho công ty cậu sụp đổ, đối với chúng tôi cũng đâu có gì tốt?"

Vấn đề Vô Ưu đưa ra rất đơn giản, nhưng lại khiến Nhạc Khải không biết nói như thế nào để thuyết phục cô, cho nên trả lời qua loa:

"Việc đó, Vô Ưu, chị quá đơn giản, mà thương trường rất phức tạp, chị không hiểu được đâu."

"Mọi người đi xem bà nội đã tỉnh dậy chưa? Ta đi mua chút đồ ăn."

Hạ Mỹ Hà chẳng những không truy xét ầm ĩ, mà còn đứng ra kết thúc cuộc tranh luận này. Nhạc Thiên Hàng nhìn bà cảm kích, sau đó nói:

"Đúng vậy. Các ngươi vào xem bà nội thế nào đi. Chúng ta đi ra ngoài mua chút đồ ăn."

"Vâng."

Nhạc Khải nói xong, đỡ Luky đứng dậy, mà Vô Ưu từ trước đến giờ vẫn ngu ngơ, lại nhìn thấu bọn họ đang cố ý không muốn nói chuyện.

Nếu không muốn nói thì cô sẽ không hỏi nữa. Cô sẽ tự hỏi Phương Đông Dạ, để xem rốt cuộc anh ta đang làm cái trò quỷ gì. Ăn no, rảnh rỗi quá không có chuyện gì để làm, nên giở trò phá hủy công ty người ta sao. Nhìn anh bình thường đều túi bụi với đống công văn còn chưa xong, sao còn có thể có thời gian đi làm chuyện xấu như thế này chứ?

10h, Vô Ưu và mọi người vừa ăn sáng xong, thì Phương Đông Dạ tới bệnh viện.

Phương Đông Dạ sau khi đến nơi, nhìn thấy tình hình thực tế, mới biết mình đã phạm phải sai lầm chết người như thế nào. Anh cố ý nhờ Phi, Vân, Triết giúp, chính là không muốn để người khác phát hiện ra anh là người giở trò, nhưng bây giờ thì nực cười rồi, trong lúc hoảng hốt chính anh lại không hỏi mà tự khai sạch. Xem ra Nhạc Diễm con anh nói quả không sai. Đúng là cứ có chuyện liên quan đến Vô Ưu, anh liền trở nên mất lý trí, không còn tỉnh táo, để rồi trong lúc nhất thời xúc động, làm gì cũng sai bét!

"Bà nội, bà không có chuyện gì chứ? Cháu nghe nói bà nằm viện, cho nên qua đây thăm bà."

Phương Đông Dạ nói dối trắng trợn, nhưng cũng không người nào vạch trần anh. Bà lão sau khi nhìn thấy Phương Đông Dạ thì rất vui mừng, nói:

"Cháu cũng tới rồi sao. Lại đây, ngồi xuống nào."

Mặc dù Phương Đông Dạ và Vô Ưu bây giờ còn chưa kết hôn, hay có thể nói, Phương Đông Dạ muốn Vô Ưu đồng ý gả cho anh, không phải là việc một sớm một chiều có thể xong, nhưng, bà lão đã nhận định Phương Đông Dạ chính là cháu rể của bà rồi.

Luky vừa nhìn thấy Phương Đông Dạ liền trợn trừng hai mắt, bên trong chứa đựng đầy vẻ kinh diễm, nhưng cũng không suy nghĩ lung tung, mà dựa sát vào cánh tay Nhạc Khải hỏi:

"Anh, anh ta chính là cha của Bé Diễm sao? Thật đẹp trai a!"

Không sai, chính là nguyên nhân này, cho nên cô mới không dám suy nghĩ lung tung, nếu như bình thường mà gặp, khẳng định sẽ không như thế này rồi.

Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê. Câu nói của Luky vừa thốt ra, lúc này Nhạc Khải mới nhận ra một sự thật là, Nhạc Diễm và Phương Đông Dạ giống hệt nhau. Anh không nhịn được tự trách mình, sao lại có thể ngu ngốc như vậy hả. Rõ ràng đã thấy tên nhóc kia rất quen mắt, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ ra cậu bé giống Phương Đông Dạ. Xem ra anh thật đúng là không phải ngu bình thường rồi!

Phương Đông Dạ vừa ngồi được một lúc, thì bác sĩ tới truyền nước biển cho bà lão, mà bà lão cũng cần nghỉ ngơi, cho nên trong phòng chỉ có thể để một người ở lại.

"Con sẽ ở lại với bà bà. Tối qua mọi người đã không ngủ được rồi, về nhà tắm rửa thay đồ đi."

Lời Nhạc Diễm nói tuy là sự thật, nhưng cậu mới chỉ là một cậu nhóc, mọi người cũng không thể an tâm, nhưng, đó là lúc bình thường, còn bây giờ, tất cả mọi người đều có chuyện cần trao đổi, cho nên, thật sự rất muốn đi ra ngoài, đặc biệt là Vô Ưu. Cô không thể chờ được, muốn hỏi luôn Phương Đông Dạ, xem chuyện về ‘Tử Thần’ có phải thật sự anh là người giở trò sau lưng không!

Vì vậy, sau khi mọi người dặn dò lại vài câu, liền đi ra ngoài.

...

"Phương Đông Dạ, tôi có chuyện muốn nói với anh!"

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Vô Ưu đã nói luôn với Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ đương nhiên biết, điều gì phải tới sẽ tới, cho nên đi theo Vô Ưu tới một chỗ vắng.

"Là anh giở trò khiến tập đoàn ‘Tử Thần’ sụp đổ sao?"

Vô Ưu vừa dừng lại, trực tiếp đi thẳng vào luôn vấn đề, không hề quanh co, lòng vòng. Phương Đông Dạ quan sát Vô Ưu nghiêm túc đánh giá, vẻ mặt cô mặc dù tức giận, nhưng giọng nói rõ ràng có chút ngờ vực, không tự tin, cho nên, anh mạnh dạn mà suy đoán là Vô Ưu đang không chắc chắn. Anh thử dò xét hỏi:

"Ai nói với em như vậy?"

Phương Đông Dạ hỏi dò xét, Vô Ưu không suy nghĩ gì nói:

"Mặc dù chưa người nào nói như vậy, nhưng... , ai nha, dù sao thì, anh chỉ cần trả lời tôi, có phải là anh hay không là được rồi."

Vô Ưu cũng không biết phải giải thích như thế nào, nhưng rõ ràng không thể nói là bằng cảm giác mà hoài nghi anh được. Đối với biểu hiện đơn giản này của Vô Ưu, Phương Đông Dạ càng thêm khẳng định là Nhạc Khải chưa nói ra chuyện này với cô.

Mặc dù Phương Đông Dạ không hiểu vì sao Nhạc Khải phải làm như vậy, nhưng, anh lại biết, nếu như Vô Ưu biết được chuyện này, khẳng định hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Cho nên, vì không muốn bị Vô Ưu làm thịt, cũng không muốn để Vô Ưu chán ghét mình, anh chọn cách nói dối:

"Vô Ưu, chúng ta là bạn bè đã lâu, sao em có thể nghi ngờ tôi như thế được? Không cần nói đến chuyện này, chỉ cần nói đến chuyện làm việc cùng nhau, em là trợ lý đặc biệt của tôi, chuyện này có phải là tôi làm hay không, chẳng lẽ em lại không biết?"

Phương Đông Dạ nói dối vẻ mặt cũng không thay đổi, đã thế còn tỏ ra vẻ thất vọng, diễn xuất thật xúc động, kết quả là Vô Ưu ngốc nghếch đã bị lừa gạt. Chỉ có điều, cô vẫn nói giọng cảnh cáo anh:

"Nếu như không phải như thế thì tôi xin lỗi anh, nhưng tôi hy vọng không phải là anh đang nói dối tôi, nếu không sau này tôi sẽ không bao giờ thèm để ý đến anh nữa."

Lời đã nói ra, như bát nước đổ đi, nói thu hồi là có thể dễ dàng thu hồi được sao! Cho nên, Phương Đông Dạ cũng chỉ có làm lơ điều này, cười có chút lúng túng nói:

"Đương nhiên rồi, sao tôi có thể lừa em được chứ."

Nói xong lại cười gượng.

Không bình thường!

Vô Ưu mẫn cảm, chính là cảm thấy có điều không bình thường, mặc dù không biết là ở đâu, nhưng chỉ là có cảm giác không bình thường.

...

Sau khi Vô Ưu và Phương Đông Dạ trở lại, bốn người Nhạc Thiên Hàng, Hạ Mỹ Hà, Nhạc Khải và Luky vẫn đang ngồi ở ngoài hành lang, không ai có ý định rời đi, nên hai người bọn họ không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, không ai nói với với ai nói một câu nào. Cứ ngồi như vậy tới tận lúc hơn 11h.

"Các người nghỉ ngơi đi, tôi đi vào nhà vệ sinh."

Lúc này Nhạc Thiên Hàng mới lên tiếng, lúc đi, ra vẻ lơ đãng liếc mắt nhìn Phương Đông Dạ một cái. Phương Đông Dạ cũng nhìn ra ám hiệu này, cho nên nói:

"Tôi cũng phải đi vào nhà vệ sinh."

Nói xong, gật đầu một cái, vội vàng đuổi theo. Vô Ưu vốn đã mẫn cảm, cảm thấy bọn họ có chuyện gì đó đang giấu mình, bây giờ lại càng thêm nghi ngờ.

Vô Ưu vừa định đi theo sau xem có chuyện gì, Nhạc Khải tiếp theo đã nói:

"Tôi cũng đi vào nhà vệ sinh."

Được lắm! Một người đi toilet chẳng có chuyện gì. Hai người cùng đi, có thể nói là trùng hợp. Ba người người đàn ông đồng thời đi toilet, muốn người khác không nghi ngờ, thật sự là rất khó. Huống hồ vốn đã nghi ngờ bọn họ rồi, tình cảnh lúc này càng không phải là vô cùng kì dị sao?

Ba người đi rồi, Vô Ưu không ngồi yên được một giây nào, cho nên liếc nhìn về phía Hạ Mỹ Hà và Luky, nói:

"Ha ha, tôi cũng đi toilet." truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g

Nói xong, không để hai người kia có cơ hội phản bác, liền chạy về phía những người vừa đi khuất. Len lén theo đuôi, lại không ngờ ba người bọn họ thật sự đi vào phòng vệ sinh nam.

Vô Ưu đi vào phòng vệ sinh nữ, muốn tìm kiếm xem có chỗ nào có thể nghe lén được không, nhưng lại phát hiện ra, bệnh viện này đúng là không phải một bệnh viện bình thường mà. Ngay cả toilet cũng xa hoa như vậy, được tách làm hai khu, khu rửa tay riêng, khu đại tiểu tiện riêng. Mà bên trong, trên tường được ốp một lớp gạch men thật dầy, hiệu quả cách âm rõ ràng không thể chê được.

Chết tiệt! Vậy phải làm thế nào bây giờ hả?

Anh, anh, anh ơi, anh ơi...

Tiếng giày cao gót lanh lảnh truyền từ hành lang vào, Vô Ưu đang đứng ở cửa nên nghe thấy rõ ràng. Giọng nói này cô nhận ra, chính là của Hạ Mỹ Hà. Quả nhiên, ngay sau đó liền truyền đến tiếng nói của Luky:

"Mẹ. Chúng ta tới đây làm gì hả? Mẹ sợ Vô Ưu nghe thấy được gì sao?"

Hạ Mỹ Hà trả lời:

"Không biết nữa, cẩn thận một chút vẫn hơn..."

Được rồi! Bọn họ thật đúng là có chuyện gì giấu mà. Ngay lập tức không còn ai ở lại hành lang, toàn bộ đều đi hết tới toilet. Lúc Hạ Mỹ Hà và Luky chuẩn bị mở cửa nhà vệ sinh, Vô Ưu không biết trốn đi đâu, không kịp nghĩ ngợi, liền giựt một cánh cửa nhà xí bên cạnh, chạy vọt vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.