Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 87: Vô Ưu nổi bão (2)



Cái tát không chỉ gây chấn động cho Vô Ưu và những người có mặt tại đó, mà còn khiến cho người đàn ông đi cùng người phụ nữ cũng phải nhăn mày. Lúc này đây, chỉ có một người duy nhất vẫn cảm thấy bình thường là người phụ nữ kia. Bà ta cao ngạo, hất cằm nói:

"Đây là bài học cho sự không biết điều của cô!"

Đánh trả - là phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu Vô Ưu.

Mặc dù cô ngốc nghếch, nhưng chưa bao giờ để mình bị bắt nạt. Ngoại trừ những việc cô không nhìn ra được, chỉ cần cô hiểu được nhất định cô sẽ làm cho đối phương “đẹp mặt”. Ở giữa đám đông như thế này, người phụ nữ kia dám làm cho cô mất mặt, cô tuyệt đối sẽ không để cho bà ta được yên. Nhưng đánh trả lại thì có vẻ dễ dàng cho bà ta quá rồi.

Nhẫn nại! Bé Diễm đã nói, mọi việc đều phải suy nghĩ thật kỹ, phải tìm nhược điểm của đối phương để ra tay.

Vô Ưu thấy cách ăn mặc của người phụ nữ giống như con gà tây thì nhìn từ trên xuống dưới đánh giá. Nhược điểm, nhược điểm của bà ta là gì đây?

Vô Ưu đứng bất động khiến cho bầu không khí có chút gượng gạo. Người phụ nữ muốn vào thang máy rời đi, nhưng Vô Ưu vẫn cứ vô tư nhìn chằm chằm bà ta từ trên xuống dưới đánh giá, khiến cho bà ta không thể cứ thế rời đi được. Mà người đàn ông đi cùng bà ta lại cứ im lặng, không nói câu gì, làm bà ta lại phải lên tiếng:

"Cô… cô nhìn cái gì hả? Không phục sao? Không phục thì đánh lại đi. Cô dám vô lễ với tôi, tôi sẽ nói tổng giám đốc đuổi việc cô!"

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc này, quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng sau khi nghe thấy ở lầu một xảy ra chuyện cũng đã vội vàng chạy đến. Người phụ nữ liền mở miệng tố cáo:

“Đây là cách tiếp đãi khách của ‘Trụ’ của các cô sao? Không có quy củ gì cả! Tổng giám đốc các cô dạy các cô như thế đó hả?"

"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tiểu thư, cô đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân. Vô Ưu mới vào, xin cô bỏ qua cho cô ấy. Tôi về nhất định sẽ phê bình cô ấy. Cô trông xinh đẹp như vậy, nhất định là người tốt, đừng chấp nhặt cô ấy được không!” Quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng Liễu Như Mi đúng là người hùng PR, chỉ cần liếc mắt nhìn cách ăn mặc của người phụ nữ, đã tìm ra cách xoa dịu rồi.

Trước vẻ khoa trương của Liễu Như Mi, trên mặt người phụ nữ lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng bà ta vẫn không quên lườm Vô Ưu một cái, ra vẻ như đang nói: đây mới là người có con mắt tinh tường!

Người phụ nữ hào phóng nói:

"Được. Tôi đại nhân không chấp tiểu nhân, không thèm chấp nhặt với cô ta nữa!"

Nói xong, khoác tay người đàn ông chuẩn bị đi vào thang máy.

Vô Ưu đang tận lực suy nghĩ để tìm ra nhược điểm của người phụ nữ, nên cũng không để ý đến sự khiêu khích của bà ta. Nhưng sau khi nghe Liễu Như Mi nói thế, hai mắt cô phát sáng như bóng điện vừa được bật. Nhìn thấy vẻ hả hê của người phụ nữ, cô càng thêm khẳng định là mình đã tìm ra nhược điểm của bà ta. Lúc này người phụ nữ đang xoay người đi vào thang máy.

Đánh xong Nhạc Vô Ưu cô, còn muốn bỏ chạy? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?

"Chờ một chút."

Bọn họ vừa bước vào thang máy thì Vô Ưu hô lên, đồng thời đi đến, bấm thang máy mở cửa ra. Người phụ nữ thấy hành động của Vô Ưu, nói:

"Cô muốn làm gì hả?"

Vô Ưu giận quá hóa cười, nói:

"Không có gì, tôi chỉ muốn mời hai vị ra đây một chút. Tôi muốn được trịnh trọng xin lỗi hai vị vì chuyện vừa nãy."

Xin lỗi!

Người đàn ông nghe thấy từ đó, không nhịn được nhìn Vô Ưu quan sát một hồi, trông dáng vẻ thấy rõ có ác ý. Trái lại, người phụ nữ kia chẳng những không nghi ngờ gì, trên mặt còn lộ vẻ đắc ý, nói:

"Bỏ đi, tôi không thèm so đo với loại người như cô."

Không so đo? Haha, bây giờ muốn không so đo cũng không được nha!

Vô Ưu đứng trấn giữ bất động ở cửa, thái độ cương quyết nói:

"Tôi đã quyết, cho nên xin hai vị cho tôi một cơ hội!"

"Được. Vậy tôi cho cô một cơ hội!"

Người phụ nữ vừa nói, vừa như kéo người đàn ông ra khỏi thang máy, sau đó hất cằm, nghểnh mặt nhìn lên trần nhà, chờ Vô Ưu xin lỗi. Vô Ưu cười lễ độ, nhìn người phụ nữ nói:

"Dì hai, đúng là tôi muốn nói lời xin lỗi với dì, nhưng trước tiên, dì có thể nói cho tôi biết, tôi đã sai ở đâu được không?"

Liễu Như Mi vốn không hiểu Vô Ưu định làm trò quỷ gì, nhưng khi nghe cô nói xong, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười lên rồi. Người phụ nữ mới vừa rồi mặt đầy cao ngạo, nghe Vô Ưu nói thế, suýt nữa đã rụng cằm rồi. Bà ta nổi cơn thịnh nộ nhìn Vô Ưu nói:

"Cô… cô… tôi nhất định sẽ nói tổng giám đốc đuổi việc cô!"

Vô Ưu nhìn dáng vẻ người phụ nữ đã bị cô chọc cho tức giận, ra bộ sợ hãi, giống như rất oan ức nói:

"Dì hai, đừng đuổi việc tôi mà. Tôi thật lòng rất muốn xin lỗi dì, nhưng tôi lại không biết tôi đã sai ở đâu. Tôi xin dì tha lỗi cho tôi đi!"

Vô Ưu thoạt nhìn đã thấy ngốc nghếch, giờ lại cộng thêm giọng nói vô tội như thế, thật đúng là lừa không ít người, không biết đâu là giả, đâu là thật nữa. Người phụ nữ kia nhắc nhở cô:

"Cô gọi tôi là dì hai?!"

Người phụ nữ không phải là nhắc nhở Vô Ưu, mà sau khi bà ta nghe thấy cô xưng hô như thế liền điên lên! Nhưng Vô Ưu sau khi nghe thấy, ra vẻ khó hiểu hỏi lại:

"Dì hai, xưng hô như thế có gì sao? Đó là một từ rất lễ phép nha."

"Cô… cô…"

Sắc mặt người phụ nữ càng lúc càng khó coi, mà Vô Ưu không những không sợ hãi, miệng càng ngứa ngáy hơn, vội vàng nói:

"Không lẽ tôi phải gọi dì là bác gái sao? Đúng vậy nha! Nhìn kỹ mới thấy gọi như thế có vẻ thích hợp hơn. Vừa rồi bác không tức giận, nếp nhăn trên mắt với miệng còn chưa lộ ra, bây giờ tức giận đều lộ ra hết rồi kìa. Thật rõ nha." truyện được copy từ DocTruyen . O r g

Vô Ưu thật đúng là nói chưa làm cho người ta chết thì cũng chưa ngừng mà. Cô càng nói càng hăng hái. Người ta càng tức giận, cô càng hưng phấn. Gây tổn thương người ta hoàn toàn rồi vẫn còn không quên “tốt bụng” nhắc nhở:

"Bác gái, sau này bác đừng nên trang điểm dày như thế, nếu không khi bác cười hay tức giận giống như bây giờ, sẽ trôi hết phấn đó. Thật sự trông rất kinh khủng nha."

"Cô… cô… Tôi phải xé nát miệng cô ra."

Vừa rồi người phụ nữ thẹn quá hóa giận nên tát Vô Ưu một cái. Bây giờ mọi người lại thấy bà ta đã tức giận đến cực độ rồi. Bà ta đi về phía Vô Ưu, điệu bộ giống như trong trận đấu bò, con bò nhìn thấy vải đỏ vậy.

Bị đánh một lần đã là ngốc nghếch rồi, lần này còn không biết tránh đi thì đúng là đần độn nha!!

Vô Ưu vốn đã có chuẩn bị từ sớm, nên nhanh chóng tránh được. Người phụ nữ do bước vội quá nên bị vấp, chỉ nghe thấy ‘bịch’ một tiếng rất to, cả người bà ta đã té nhào xuống đất, hơn nữa, xem ra có vẻ bị té cũng không nhẹ. Vô Ưu nhìn thấy bà ta té nhào trên đất, cũng không tiếp tục giả bộ nữa, không nhịn được phá lên cười:

"Ha ha ha, bác gái, sao bác lại quỳ rạp trên đất vậy? Mau đứng dậy đi, trông xấu chết."

Liễu Như Mi nhìn thấy chuyện đã trở nên nghiêm trọng, vội vàng đi qua đỡ người phụ nữ dậy.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Bùi Linh nhận được tin, lúc này cũng vừa xuống tới nơi. Cô nhìn thấy cảnh này cũng lập tức hiểu ra, vội vàng nói:

"Nhạc Vô Ưu, đã nói cô đi làm gì, sao bây giờ cô vẫn còn rầy rà ở đây chứ? "

Phương Đông Dạ còn đang đói bụng đây! Vô Ưu nghĩ vậy, liền nói:

"Bác gái, hẹn gặp lại. Tôi phải đi đây."

Không đợi người phụ nữ kia kịp phản ứng lại, chớp mắt đã không thấy bóng dáng Vô Ưu đâu nữa rồi. Không phải là vì Vô Ưu sợ người đàn bà kia, mà ngược lại, cô không muốn để Phương Đông Dạ phải đói bụng, nên mới buông tha cho bà ta.

"Cô… cô… Bùi Linh, cô đuổi việc cô gái đó cho tôi, ngay lập tức, ngay lập tức!"

Người phụ nữ lúc này trông thật thảm hại. Đầu tóc xộc xệch, phấn trên mặt bị rơi rớt, làm lớp hóa trang mờ đi. Nhìn đã biết là thảm hại, xấu hổ đến cỡ nào rồi!

Bùi Linh nhìn thấy vẻ lếch thếch của bà ta, trong lòng như nở hoa. Cô rất hài lòng với cách làm của Vô Ưu. Bảo cô đuổi việc Vô Ưu ư? Đừng nói là cô không quyết định được, mà coi như cô có được quyết định, cô cũng không nỡ đuổi việc cô gái bảo bối này nha.

Bùi Linh cô gắng không để lộ ra nụ cười trên mặt, ra vẻ bình tĩnh nói:

"Thật là! Sao lại để mình chật vật như vậy chứ. Quản lý Liễu, sao còn không dìu phu nhân đi sửa sang lại một chút đi. Để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa!"

"Đúng vậy! Phu nhân xin đi theo tôi vào trong rửa mặt một chút."

Liễu Như Mi mỉm cười đi qua đỡ người phụ nữ. Người phụ nữ đẩy tay cô ra, sau đó nhìn Bùi Linh nói:

"Được! Rút cuộc tôi đã nhìn ra, nhân viên “Trụ” các người đều muốn chống đối tôi! Tôi nhất định sẽ bảo Phương Đông Dạ đuổi việc tất cả các cô!"

"Phu nhân, lông my giả của bà bị rớt kìa."

Đối với sự uy hiếp của bà ta, Bùi Linh cũng chẳng thèm bận tâm, sau khi cô bình tĩnh đáp lại một câu như thế, người phụ nữ kia như quên hết tức giận, không nói thêm câu gì vội chạy thẳng vào toilet. . .

"Lão gia, tổng giám đốc đang chờ ngài ở trên. Xin theo tôi lên đó."

Bùi Linh quay sang nói với người đàn ông từ đầu đến cuối chưa nói câu nào kia. Người đàn ông nghe cô nói thế gật đầu nói:

"Được."

Sau khi nói xong đi theo Bùi Linh vào thang máy. Giống như ông ta cũng chẳng bận tâm gì đến người phụ nữ đi cùng vậy. Mà Bùi Linh lại rất chu đáo, trước khi đóng cửa thang máy còn dặn dò Liễu Như Mi:

"Sau khi phu nhận sửa sang xong, cô đưa bà ấy lên phòng tổng giám đốc."

Liễu Như Mi lễ phép cúi đầu nói:

"Vâng. Thư ký trưởng Bùi, tôi biết phải làm như thế nào rồi."

Thang máy vừa đóng cửa, Liễu Như Mi ngẩng đầu nhìn thang máy đang di chuyển lên trên, không nhịn được suy đoán: lão gia, phu nhân, lên phòng tổng giám đốc. Bọn họ là ai đây? Không lẽ là cha mẹ của tổng giám đốc?

Hừ! Nếu lần sau còn gặp lại người đàn bà đó. Nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta dễ dàng như thế!!

Vô Ưu vừa xoa xoa một bên má vẫn còn đau, vừa tức tối nghĩ thầm. Chỉ vì người ta nói thật, kêu là dì hai, liền đánh người ta! Hành vi này thật đúng là người đàn bàn chanh chua mà!

"Của cô xong rồi đây."

"Được, cám ơn."

Vô Ưu nói cảm ơn xong, liền cầm đồ ăn chạy về phía công ty.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.