Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 12-3: Bên ai (3)



“Được rồi, là tôi sai, được chưa?” Hắn hạ giọng cưng chiều, đồng thời ôm siết cô vào trong lòng, đôi môi nóng hổi dò tìm lưu luyến trên môi cô, tay hắn đặt đằng sau gáy, giữ chặt ,đầu lưỡi luồn lách vào trong khoang miệng mút lấy ngọt ngào của cô, đầu lưỡi mềm mại bị hắn dây dưa, quấn lấy không còn kẽ hở, cô vừa thở hổn hển vừa chủ động ôm cổ hắn, cổ vũ động tác càng lúc càng cuồng nhiệt, tùy ý cho hắn tham lam thành công chiếm đất.

“Ưm” Lãnh Phương Đông vừa hôn vừa cắn nuốt chửng đôi môi của Lục Tình, hơi thở hắn phả vào mặt khiến mắt cô bị che bởi lớp sương mù, cô đáp lại những cái hôn cuồng nhiệt kia vừa tranh thủ hít thở, đôi mắt hắn trở nên đục ngầu, giọng nói nhuốm màu dục vọng khiến hai má cô ửng hồng.

“Tình, tôi muốn em” Hắn di chuyển lên má, khẽ hôn lên mắt cô, hơi thở loạn nhịp lật người đè cô dưới thân.

“Đêm qua mới vừa” Lục Tình không dám nhìn hắn, thủ thỉ đấm vào ngực hắn.

“Tôi muốn em” Hắn kề môi lướt qua đôi tai nhạy cảm, khàn giọng lên tiếng, thứ cứng rắn bên trong lớp vải đã chọc vào đùi cô, bỏng rát.

“Bao nhiêu cũng không đủ” Hắn hôn khắp lượt lên má, xuống cổ, bàn tay luồn vào trong váy nháy mắt lột phăng khiến cô trần trụi dưới ánh mắt như thiêu đốt kia, cô lúng túng, thân thể dần đỏ ửng, Lục Tình che chắn ngực mình nhưng hai bầu ngực sữa ngạo nghễ đập vào mắt, quyến rũ mời gọi, hắn vùi đầu vào ngực cô, thổi khí nóng vào giữa khe núi đôi, bắt lấy một bên, đưa lên miệng bú mút, hắn yêu thích không thôi nhào bên trái bắt bên phải, ngực cô bị nhào nặn đến đau đớn, kêu lên kháng nghị.

“Đau quá, đừng cắn nữa”

“Đau lắm hả?” Hắn vội xoa bóp lên nụ hoa sưng đỏ, càng khiến cô rên rỉ, cứng rắn sắp nổ tung.

Lục Tình mông lung bắt lấy bàn tay càng quấn.

Lãnh Phương Đông bế cô lên, để thân thể trần trụi ngã vào người hắn, hắn ngồi dựa vào ghế để cô ngồi hẳn lên bụng hắn, bên dưới truyền đến cảm giác ấm nóng, hắn niêm phong môi đôi môi đỏ mọng, hút cạn dưỡng khí khiến cô mềm nhũn rũ xuống, hai mềm mại cọ sát vào lồng ngực rắn chắc.

“Ưm... em không thở được” Lục Tình thở hổn hển, tiếng nức nở đứt quãng.

Hắn đưa tay kéo khóa quần, cán gốc lập tức uy nghiêm đứng dậy, hắn nhấc mông cô lên, hít một hơi sâu rồi mạnh mẽ nhấn xuống, cửa hang động mở rộng đón nhận cứng rắn, đâm đến tận xương tủy, Lục Tình vùi đầu vào hõm vai hắn, rên hừ hự, khoái cảm dâng trào vừa tê tái vừa khó chịu.

Mông cô bị nâng lên nhấn xuống dồn dập, tiếng nước nhóp nhép, phành phạch nương theo động tác dưới thân, hắn ầm ầm tiến công.

“Mau dừng lại” Mái tóc đẫm mồ hôi rũ trên trán, hai bầu ngực sữa dụ hoặc đông đưa trước mắt hắn liền áp tới mút trọn, cả ngươi tê tê dại dại, lại thêm những đợt ra vào giòn giã, Lục Tình lên đỉnh cao trào từ sâu bên trong cơ thể dịch ái tuôn trào, cô xụi lơ mắt nhuốm tầng mây mù, đẫm lệ chỉ còn tiếng rên rỉ ngân vang cổ vũ tinh thần hăng hái của hắn, chìm đắm trong dục vọng triền miên.

Lãnh Phương Đông nâng thắt lưng đứng dậy, vẫn như cũ chôn vùi ở hang động chật hẹp, ôm cô bước dài đến bên cửa sổ, hai chân cô kẹp cứng vào hông hắn chưa kịp nghĩ ngợi thì hắn đã động mạnh ra ra vào vào.

“Đừng, sẽ bị nhìn thấy” cô hét lên, bấu víu vào vai hắn, nức nở cầu xin, lại sợ hãi nhìn những tòa nhà xung quanh, cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt của người ta khi nhìn thấy cảnh này.

“Ngoan, im lặng hưởng thụ” Hắn nắm chặt eo nhỏ, động mạnh dữ dội.

“Đừng, mau kéo rèm cửa lại” giọng cô run cầm cập vì động tác của hắn.

Lãnh Phương Đông làm như không nghe không thấy, cúi xuống lấp kín cái miệng nhỏ lải nhải, hắn phì phò thở gấp, rên rỉ rống lớn, bên dưới không giây phút ngừng lại, cứng rắn phát tiết, bộc hết yêu thương vào người cô. Lục Tình mím chặt môi, vẻ mặt vô cùng khổ sở.

Hắn tìm môi cô, đầu lưỡi cường hãn luồn vào bú mút, cái lưỡi mềm mại bị hắn ngậm trong miệng.

Hắn dừng động, kéo tấm gèm cửa lại bao trùm, cô chống tay lên thành cửa sổ, mơ hồ nhìn hắn.

Phân thân thô lớn trượt bên dưới, bên dưới chứa đầy, cô khổ sở vặn vẹo, thúc giục hắn.

“Anh mau lên” Hắn động cô đau, hắn không động cô càng khó chịu hơn, tên đàn ông xấu xa này chỉ biết bắt nạt người khác.

“Em không phải khó chịu đến phát khóc sao?” hắn tà mị mơn trớn đầu lưỡi quanh tai mẫn cảm.

“Không có, em khó chịu” cô vòng tay ôm lấy eo hắn, vuốt ve tấm lưng tráng kiệt, bấu mạnh vào da thịt cứng như sắt.

Hắn nâng cô lên rút ra đâm vào, cán gốc sưng tấy vùi vào nơi ẩm ướt, mắt hắn tối sầm đăm đăm nhìn dịch mật chảy ra, cắn răng thúc mạnh.

“A…” Lục Tình rên khẽ, ưỡn mông lên đón nhận cú thúc dồn dập.

“Có muốn mạnh hơn không?” Giọng hắn phập phồng.

“Không...không” Lục Tình lắc đầu quần quật, yếu ớt thì thào, trán nhẵn mịn bịn rịn mồ hôi.

“Nói em là của tôi” Hắn gầm nhẹ, cơ bụng dán lên người cô, nóng bỏng.

“Em là của anh” Lục Tình run rẩy làn môi

“Là của ai?” Hắn không buông tha truy hỏi.

“Đông...xin anh nhẹ một chút” Cô đẫm lệ rưng rưng nhìn hắn, vì khoái lạc mà hai má hồng nộm đáng yêu khiến hắn không nhịn được cắn cô một cái, hôn cuồng nhiệt lên môi cô, biến hơi thở cô thành của hắn, trong khoang miệng toàn là mùi vị đàn ông của hắn, chiếm lĩnh từng tất trên người cô.Trà Muộn truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn.

Hắn động eo liên tục, thúc từng cú khiến linh hồn nhỏ bé lên tận tầng mây, cán gốc tìm được lãnh thổ, tùy ý xâm chiếm bên trong cô ấm nóng, chật hẹp lôi hắn vào men say đê mê chìm đắm, đến cuối cùng hắn gầm lên phóng từng đợt tinh dịch nóng bỏng vào sâu bên trong.

Mặt trời đứng bóng ngã về trưa, trên chiếc giường hai thân thể quấn lấy nhau sau cuộc yêu kịch liệt, sau khi làm đến mê man hắn tùy tiện ôm cô vào phòng tắm, tẩy rửa sạch dấu vết ân ái, xong lại ôm cô lên giường, không bị ánh sáng làm phiền bên trong căn phòng u tối chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng thở nhè nhẹ của cô, Lãng Phương Đông ôm người vào lòng, xem ra tinh lực của hắn trên người cô vĩnh viễn không đủ, hắn tự nghĩ mình điên rồi, chỉ cần nhìn thấy cô là lại vồ vập muốn ăn, ăn đến tận xương.



Lục Tình trải qua những trần cuồng phong, cô còn rất mệt nhưng lại bị đói làm cho tỉnh, nguyên một ngày vật động kịch liệt không có hơi sức để ăn, cô đói muốn lả người, bụng sắp dán vào lưng, cọ nguậy dậy thì vòng tay ôm siết, cô lay hắn.

“Mau buông em ra”

“Dậy rồi” hắn mở mắt ra nhìn cô, ngồi dậy ôm chặt cô từ phía sau, cằm lúm nhúm râu tựa vào vai khiến cô nhột ”Mau tránh ra, em đói bụng”

“Đói?” hắn luồn tay xoa xoa bụng nhỏ của cô, giọng trầm khàn quyến rũ.

“Vâng, em đói lắm, buông em ra” cô nũng nịu cầu xin.

Lãnh Phương Đông buông ra, lập tức Lục Tình nhảy xuống giường, quên mất thân thể không có một mảnh vải lõa lồ trước mắt, cô luống cuống chồng váy vào người, chạy vào phòng tắm.



Lục Tình mặc đồ nghiêm chỉnh, cô đi vào bếp, mặc tạp dề vào, tìm trong ngăn tủ lạnh nhỏ được một ít thức ăn sống dự trữ.

Cô luôn tay nấu nướng không để ý thân hình cao lớn của ai kia đã từ phòng tắm bước ra, phía trên trống trải chỉ có một chiếc khăn quấn lỏng lẻo bên dưới, đến khi bàn tay lành lạnh ôm chặt lấy cô mới giật mình suýt chút nữa quăng luôn cái giá trên tay.

“Anh...anh” Cô tức giận

Hắn vùi vào hõm vai cô, cười như không cười cũng chẳng để ý cô đang giận.

“Buông em ra” cô nhẹ giọng nhắc nhở.

“Nấu cái gì?” Hắn thì thầm, tay giúp cô cầm cán giá đảo đảo trong chảo nóng.

“Mì, anh có muốn ăn không?” cô giành lại không để hắn phá hư nguyên liệu.

“Được”

“Vậy thì ra ngoài đợt đi, em làm nhanh lắm” cô vội vàng đuổi hắn.

Lãnh Phương Đông bất mãn hừ một tiếng, giữ chặt gáy tìm môi cô hôn thật sâu, đến khi Lục Tình mềm nhũn hắn mới hả hê thả ra.

Lục Tình đánh không được, mắng cũng không xong. Cái tên này ngày càng lộng hành, ngang ngược.

Một lát sau, Lục Tình gọi hắn mang dĩa mì ra bàn nhỏ đặt dưới sàn. Bữa sáng cộng trưa giải quyết trong một một dĩa mì thịt bằm cà chua.

Lục Tình ăn no chẳng màng thế sự, để hắn tự dọn dẹp cô nằm queo trên ghế ngủ ngon lành, y như con sâu lười, cô bị hắn hại thảm rồi, ăn xong lại quay ra ngủ.



Lãnh Phương Đông bế Lục Tình đặt lên giường, hắn đắp chăn kín người cô, rồi không có việc gì làm ngồi vân vê ngắm gương mặt ngủ say của cô. Cô gái này đúng là dễ nuôi thật, hắn dịu dàng chạm vào má cô ánh mắt nhu tình, ấm áp.

Lúc Lục Tình tỉnh dậy lần nữa đã hơn sáu giờ tối, bên cạnh không có ai hơi ấm chẳng còn đọng lại, cô cứ tưởng hắn lại đi rồi. Đột nhiên cảm giác trống vắng lại xâm chiếm vào tim, cô cảm thấy lạc lõm, đang còn rầu rĩ thì giọng nói cất lên từ trong bóng tối khiến cô giật nảy người, sợ điếng hồn.

“Tỉnh rồi à?” Là giọng nói của hắn, cô an tâm hơn một chút. Với tay bật đèn ngủ loạn choạng bước xuống giường, thấy hắn đang ngồi bên kia liền bước lại gần.

Hắn thay đổi vẻ mặt trầm ngâm, đôi tay lực lưỡng ôm cô ngồi lên người, cô ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn.

“Ngủ có ngon không?” hắn vuốt tóc cô ra phía sau, nhìn rõ gương mặt còn ngái ngủ hôn nhẹ lên chóp mũi.

Lục Tình không trả lời, vùi đầu vào hõm vai, chôn mặt vào cần cổ nóng hổi, thân nhiệt của hắn thật tốt, khiến tâm cô dần an ổn.

“Tình, đây là làm nũng sao?” Hắn bật cười hỏi

“Ưm để em ngủ một lát nữa” Cô làu bàu không chịu cho hắn hôn, chui gúc mặt vào cổ hắn, mắt nhắm nghiền.

Hắn không động đậy, giữ nguyên tư thế ôm cô, hưởng thụ mềm mại cùng hương thơm ngát toát ra từ thân thể cô, bông hoa đẹp đều là độc dược rất tiếc hắn lại chọn trúng loại độc không có thuốc giải, nhưng lại cam tâm tình nguyện để cô tung hoành trong thế giới của hắn, hỗn độn cũng được hắn sẽ thay cô thu dọn chỉ cần cô ở bên cạnh hắn, thời hạn là cả đời.

câu chuyện nhỏ: đi siêu thị

Buổi tối, sau một hồi cưỡng ép hắn nên về nhà thì bị hắn vừa ôm vừa xách mang cô đi cùng. Cuối cùng Lục Tình thỏa hiệp không đuổi hắn đi nữa, hai người cùng nhau đi siêu thị, cô đi trước dẫn đường hắn đẩy xe đựng theo sau, Lục Tình mua chủ yếu là đồ dùng vì cô không mua thức ăn sống từ siêu thị, chỉ mua ngoài chợ, nhưng tối nay cũng phải nấu cơm để ăn, cô đành chọn tôm sống, mướp và rau, thịt sườn. Qua hàng đồ ăn thử, cô thấy mọi người chen chúc cũng hứng thú chen vào lấy được hai phần đựng trong ly giấy, hí hửng mang để cho hắn.

Lãnh Phương Đông nhướn mày nhìn vật cô đưa, lãm đạm không thèm cầm lấy, Lục Tình hừ một tiếng ăn miếng của mình, lại đúc cho hắn.

“Mau ăn đi”

“Đây là cái gì?” hắn nhíu môi

“Là tàu hủ non chiên giòn, ngon lắm” Lục Tình liền đáp, đưa lên miệng hắn, quyết cho hắn há miệng bằng được.

Lãnh Phương Đông chưa bao giờ ăn thứ mềm mềm này, hắn không nhai liền nuốt ực một cái.

“Có ngon không?” Lục Tình chớp mắt nhìn.

“Ngon” Hắn phun ra một từ.

“Vậy em làm món này nhé” Lục Tình quay người đến chỗ để tàu hủ non, lấy liền hai hộp, Lãng Phương Đông thấy cô vui vẻ như vậy cũng không lên tiếng khuyên ngăn, thật ra hắn không thích cái thứ này cho lắm nhưng nếu cô làm hắn sẽ suy nghĩ lại.

Đến quầy tính tiền, Lục Tình để hắn đứng xếp hàng, cô chạy vào bên trong đứng lúi húi tìm kiếm thứ gì đó, mắt cô dáo dác như xem trộm vậy. Đột nhiên có một cô gái môi đỏ má hồng tươi cười hỏi chuyện.

“Chị muốn dùng loại nào ạ?”

Mặt Lục Tình cứng đờ như khúc gỗ, cô còn đang rối thì bên tai đã vang lên

“Em còn mua thứ gì nữa?”

“A...không có” Cô chối bay biến.

Lãnh Phương Đông nhìn trên tay cầm hai chiếc hộp đủ màu sắc, nhìn chữ trên đó lòng hắn trầm xuống.

“Anh chị có thể thử loại này, đây là loại đủ mùi vị mới của công ty” Nhân viên vô cùng nhiệt tình giới thiệu sản phẩm khiến mặt Lục Tình càng lúc càng đỏ.

“Lấy mỗi loại một hộp” hắn đáp rồi lại ôm chặt cô, tay siết qua eo thì thầm “em thích cái nào hơn?”

Lục Tình chạy trối chết khỏi nơi ngượng ngùng đó, một số thiếu nữ, phụ nữ ôm con liếc nhìn cô, che miệng cười thì thầm to nhỏ.(hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.