Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 11



Thăm dò? Sao có thể là vậy cho được?”

Trần Đoan khó hiểu.

Dương Mậu lắc đầu: “Cô ấy cũng đang nhìn thẳng vào sự chân thành của cậu đấy thôi. Thực ra, cậu có thể nhận ra điều này từ lời nói của cô ấy… Lúc đầu, cô ấy có nói rằng con gái cô ấy sắp thi lên cấp ba, thi lên đại học, vậy có nghĩa là gì nào? Cô ấy đang nói là cô ấy thấy rất áp lực, một mình nuôi con rất khó khăn, tốn tiền và tốn thời gian. Rồi cô ấy nói là cô ấy khó dành thời gian cho người khác, vì cô ấy bận rộn, vừa phải kiếm tiền vừa phải chăm sóc cho con cái. Sao cô ấy có thể đi hẹn hò được đây? Chắc là khi rảnh rỗi.”

“Ai cũng đều phải đi làm hết. Nếu muốn rảnh rỗi thì chỉ có thể dựa vào một người khác. Trần Đoan, ý của cô ấy rất đơn giản mà. Nếu cậu sẵn lòng chấp nhận con gái của cô ấy và chịu phần lớn chi phí sinh hoạt, cậu phải nuôi cô ấy và nuôi cả con gái của cô ấy nữa, chỉ có vậy thì cô ấy mới muốn bắt đầu với cậu.”

“Cho nên, hiện giờ, mấu chốt là cậu suy nghĩ như thế nào, nếu như cậu đồng ý thì hai người sẽ thành đôi, nếu như cậu không đồng ý thì mọi chuyện sẽ kết thúc theo như lời cô ấy nói, rồi cô ấy sẽ bắt đầu xem mắt với một người khác.”

Trần Đoan sửng sốt, trầm mặc hơn mười giây rồi mới nói: “Ngay từ đầu tôi đã biết hoàn cảnh của cô ấy, bây giờ thì cũng đã thêm WeChat của nhau, cũng đã gặp nhau rồi, trong lòng tôi đã quyết rồi, nếu như trong tương lai, chúng tôi có cơ hội trở thành người một nhà thật, thì còn phải phân biệt anh anh tôi tôi làm gì nữa, chắc chắn là tôi sẽ giúp đỡ cô ấy trong khả năng của tôi.”

Vợ chồng Dương Mậu nhìn nhau, họ đã hiểu ý của Trần Đoan.

Suy nghĩ trong vài giây, Dương Mậu nảy ra một ý tưởng cho anh ấy: “Nếu không thì trước mắt cậu đừng trả lời tin nhắn của cô ấy, mấy ngày nữa hãy hẹn cô ấy đi ăn tối đi. Đến lúc đó, cậu bày tỏ thái độ chân thành hơn, có lẽ vấn đề này sẽ được giải quyết nhanh thôi.”

Vừa nói, anh ta lại trêu chọc Trần Đoạn: “Được rồi, nếu thành đôi thật thì cậu có thể tùy tiện làm ba của người ta và sinh thêm một đứa con gái nữa. Tôi cũng sẽ được làm chú của người ta.”

Sau khi nghe Dương Mậu phân tích, Trần Đoan nhìn lại tin nhắn của Trịnh Vãn và nghĩ thầm rằng, cô ấy có ý đó thật ư?

Anh ấy cũng không dám chắc nữa, nhưng trong tiềm thức, anh ấy vẫn muốn tin vào điều đó.

Lúc vợ chồng Dương Mậu rời đi thì cũng đã hơn mười giờ tối.

Trần Đoan không phải là đối thủ của cặp đôi này, anh ấy chưa phản ứng lại kịp thì đã kể hết những gì mình biết về Trịnh Vãn theo bản năng.

Vừa ra khỏi chung cư, lòng Dương Mậu nặng trĩu, anh ta nói: “Vợ à, em giúp anh một việc với nhé. Chẳng phải em nói là em muốn đi spa à? Vừa hay mình cũng biết địa chỉ làm việc của đối tượng mà Trần Đoan xem mắt. Em có thể đến đó thử xem, em cũng nhìn thấy ảnh của người ta rồi, lúc đó em quan sát cô ấy thử xem, xem xem cô ấy là người như thế nào. Chúng ta cũng giúp Trần Đoan kiểm tra thử xem, thành thật mà nói, anh thực sự rất lo là cậu ấy sẽ bị lừa mất tiền nữa.”

Vợ Dương Mậu kinh ngạc nhìn anh ta: “Việc này kỳ lắm đó?”

“Anh cũng biết là nó kỳ cục lắm, nhưng anh hết cách rồi, Trần Đoan quá đơn giản, quá ngây thơ.” Dương Mậu nói: “Anh sợ người kia chơi chiêu, kiểu lạt mềm buộc chặt. Lúc mới quen thì quan tâm, rồi lỡ sau này lại xem Trần Đoan như một món đồ chơi trong tay thì sao?”



Khi Trịnh Vãn về đến nhà, Trịnh Tư Vận đang làm bài tập về nhà. Cô ấy phải thừa nhận rằng, một người đã tốt nghiệp được vài năm mà bây giờ phải học lại cấp hai, quả thật là không dễ gì mới giải được mấy cái đề này, bằng mọi giá, cô ấy phải nỗ lực nhiều hơn nữa để theo kịp tốc độ giảng bài của giáo viên.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Trịnh Tư Vận liếc nhìn thời gian.

Vẫn chưa đến tám giờ.

Ăn tối xong là về nhà luôn à?

Cô ấy xỏ dép lê rồi ra khỏi phòng, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mẹ, cô ấy lại nuốt lời muốn nói vào trong.

Nhìn thấy con gái mở to mắt nhìn mình, Trịnh Vãn thấy lòng mình ấm áp vô cùng.

Dù có chuyện gì xảy ra, khi cô về nhà và nhìn thấy con gái mình, những cảm xúc tồi tệ trong cô sẽ bị đứa bé này cầm chổi quét sạch hết đi.

“Bữa tối con đã ăn gì?” Cô vừa thay giày vừa nhẹ nhàng hỏi con.

Trịnh Tư Vận thành thật trả lời: “Mì thịt bò ạ.”

Trịnh Vãn cười: “Mì ăn liền à?”

“Mẹ, mẹ đừng cau mày khi nghe con nói về mì ăn liền nữa mà.” Trịnh Tư Vận cầm lấy chiếc túi của mẹ mình và cẩn thận giải thích một cách khoa học cho mẹ nghe: “Mì ăn liền không bổ dưỡng cho lắm, nhưng chúng không phải là thực phẩm có hại đâu mẹ ơi. Thi thoảng ăn một lần cũng sẽ thấy ngon miệng lắm mà.”

“Được rồi.” Trịnh Vãn không phản bác, chỉ cười hỏi: “Bây giờ con thấy đói bụng chưa?”

Trịnh Tư Vận còn chưa kịp trả lời mà cô đã xắn tay áo lên: “Chiên bánh bao cho con ăn nhé?”

Trịnh Tư Vận: “… Vâng ạ?”

Trái với dự đoán của một vài người, Trịnh Vãn chăm sóc bản thân mình và con gái rất chu đáo. Mặc dù tay nghề nấu ăn của cô không được tốt cho lắm nhưng cô vẫn có thể nấu một vài món ăn.

Dưới đôi mắt của Trịnh Tư Vận, cô ấy đang nhìn mẹ mình bận rộn trong chiếc tạp dề.

Sao lại có một người tốt đến nhường này vậy nhỉ?

Cô ấy cảm thấy rằng, mẹ mình chính là người mẹ tốt nhất trên thế gian này.

Mười phút sau.

Trịnh Vãn chiên một đĩa bánh bao, chiên trứng cho con gái và pha thêm một cốc sữa nóng.

Trịnh Tư Vận lấy một đôi đũa khác, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, mẹ cũng ăn đi ạ.”

“Thôi.” Trịnh Vãn lắc đầu cười nói: “Tối nay mẹ ăn nhiều nên đã no rồi, bây giờ mẹ vẫn còn hơi hơi no.”

Thật lòng là cô không có cảm giác thèm ăn.

Hai mẹ con ngồi bên chiếc bàn ăn nho nhỏ, Trịnh Vãn nhìn Trịnh Tư Vận ăn một cách ngon lành, suy nghĩ của cô dần trôi đi rất xa.

Cho đến khi Trịnh Tư Vận không thể kìm nén được sự tò mò của mình, cô ấy hỏi: “Mẹ, mẹ và chú kia nói chuyện với nhau có hợp không?”

Trịnh Vãn sững sờ trong vài giây.

Bởi vì bỗng dưng cô cảm thấy rất bối rối, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là Nghiêm Quân Thành.

“Cũng tàm tạm.” Trịnh Vãn nói với giọng điệu ấm áp: “Đó là một người rất lịch sự, nhưng mẹ không thích hợp với người ta, mẹ cũng đã nói rõ ràng với người ta rồi.”

“Tại sao vậy ạ?” Trịnh Tư Vận hỏi.

“Ngay từ đầu mẹ đã muốn từ chối rồi. Nhưng thím Trương đã đến vài lần và bảo mẹ thử gặp mặt một lần là được. Tư Vận à…” Trịnh Vãn hạ giọng xuống rồi nói tiếp: “Quản lý một mối quan hệ tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức. Mẹ lười biếng lắm. Mẹ không muốn lãng phí thời gian của mình vào những việc như thế này.”

Ở độ tuổi này của cô, chẳng có ai quá hứng thú với việc bắt đầu một mối quan hệ mới với một người xa lạ.

Bởi vì điều này có nghĩa là sẽ phải hẹn hò, sẽ lại trải qua giai đoạn tìm hiểu đầy buồn chán.

Trước Trần Đoan thì cũng có vài người bày tỏ tình cảm với cô, cũng có người có điều kiện tốt hơn cả Trần Đoan, lời nói chân thành hơn, hành động cũng nhiệt tình hơn.

Nhưng cô không đặt tâm trí của mình vào việc này, khi đối mặt với những người đàn ông dịu dàng hoặc kiên trì hoặc trẻ trung hơn, cô đều cảm thấy mình vô cùng bình tĩnh.

Nếu là Trịnh Tư Vận của năm mười lăm tuổi, có lẽ cô ấy sẽ không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của những lời nói này.

Nhưng cô ấy đang có một tâm hồn hơn hai mươi tuổi, cô ấy có thể cảm nhận được ý nghĩa trong những câu nói của mẹ.

Một tay Trịnh Tư Vận chống lên cằm, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Trên đời này không có người nào đối xử với mẹ hết lòng hết dạ ạ, không đòi hỏi mẹ phải đền đáp, không cần mẹ phải nỗ lực gì cả, chỉ cần mẹ bằng lòng nhìn người đó nhiều hơn một chút là được, mẹ ơi, mẹ có thích ai không?”

Trịnh Vãn cũng bắt chước giọng điệu của cô ấy và đáp rằng: “Có.”

“Người đó đang ở nghĩa trang Nam Thành.”

Trịnh Tư Vận phá lên cười.

Cười xong thì lại thấy lòng mình buồn buồn: “Mẹ, mẹ quên là mẹ vẫn còn có con rồi ư?”

Trịnh Vãn đưa tay nhéo mũi cô ấy: “Ừ, còn có con nữa chứ.”

Chỉ cần có vậy là đủ.

Hai mẹ con họ tự nương tựa vào nhau là được.



Tính chất công việc của Trịnh Vãn khá đặc thù, cô vẫn sẽ đi làm như bình thường trong khi những người khác sẽ được nghỉ ngơi vào cuối tuần.

Càng có nhiều ngày lễ thì việc kinh doanh của thẩm mỹ viện sẽ càng tốt hơn.

Cô không nghỉ ngơi nguyên cả buổi sáng thứ bảy. Khách hàng đến từng đợt rồi lại từng đợt, điều đáng mừng là hôm nay đã có thêm nhiều khách hàng mới đặt lịch hẹn. Tiền lương hàng tháng của cô cũng liên quan đến hiệu suất công việc. Lúc uống nước, cô đã dành thời gian để nhẩm tính, bỗng dưng cô thấy vui vẻ hẳn lên.

Thời tiết sắp chuyển mùa, các mẫu đồ mùa đông cũng đã được bày bán trong trung tâm thương mại, cô muốn mua vài bộ quần áo mới cho mình và con gái.

Chỉ trong khoảng mười phút, cô đã sắp xếp rõ ràng tiền lương trong một tháng của mình, cuối cùng, vẫn còn dư lại một đến hai nghìn tệ để tiết kiệm đi du lịch. Cô nghĩ, sau khi con gái thi vào cấp ba, cô sẽ xin nghỉ vì cô vẫn còn kỳ nghỉ phép năm mà cô đã tích góp bao lâu nay, sau đó đưa con gái đi du lịch.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, ta phải biết tận hưởng nó cho thật tốt.

Hồi tưởng lại lúc Trần Mục vừa mới qua đời, cô đã ngu ngơ một quãng thời gian dài, dường như khoảng thời gian đó đã ở rất xa, rất xa rồi.

Cô vẫn phải bắt đầu cuộc sống mới, cô đã hoàn toàn thoát ra khỏi giai đoạn đau đớn ấy. Giờ đây, chỉ còn một tuần nữa là đến ngày chồng cô mất, đó không còn là ngày khiến cô đau buồn nữa.

“Chị Trịnh, có khách hàng mới tới, chị Lục đang bận nên nhờ chị tiếp đãi cô ấy.”

Tôn Vy bước vào văn phòng và nói với cô.

Trịnh Vãn đặt cốc sứ xuống, mất một chốc để chải tóc rồi bước ra ngoài với nụ cười thân thiện và nhiệt tình bên môi.

Phương Tử Vũ ngồi ở một bên, tay cầm chiếc cốc giấy dùng một lần, cô ấy thẫn thờ nhìn Trịnh Vãn đang tiến về phía mình.

Cô ấy không nhịn được mà hít vào một hơi.

Bây giờ cô ấy đã hoàn toàn hiểu được tại sao Trần Đoan lại u mê, và tại sao anh ấy lại muốn tiếp tục. Thậm chí là Trịnh Vãn ngoài đời trông còn đẹp hơn cả trong ảnh, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo len rộng rãi đơn giản phối cùng với chiếc quần jean, mái tóc dài được búi lên một cách tùy ý, lớp trang điểm trên mặt cũng rất nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn khiến người ta không thể rời mắt được.

Khí chất của Trịnh Vãn vô cùng độc đáo.

Cô là mẹ của một đứa trẻ mười mấy tuổi, thực ra, ở cô không toát lên vẻ giống như một người đã làm mẹ cho lắm, nhưng tất cả mọi thứ đều ở mức vừa phải.

Đó cũng là lúc cô ấy nhận ra ý nghĩa trong câu nói của người lễ tân của thẩm mỹ viện, rằng, cô là chuyên gia tư vấn được yêu thích nhất.

Một người mẹ sẽ khiến mọi người thấy an tâm nhất.

Vì vậy, những lời từ chối mà cô dành cho Trần Đoan cũng xuất phát từ tận đáy lòng.

Rõ ràng là cô ấy chưa hề nói chuyện với Trịnh Vãn, nhưng cô ấy dám nói chắc chắn rằng, Trịnh Vãn chính là một người mẹ tốt.

“Xin lỗi vì đã để chị phải chờ đợi lâu.” Giọng nói của Trịnh Vãn rất nhẹ nhàng, khi nói chuyện, cô nhìn vào mắt Phương Tử Vũ, nhìn một cách chân thành: “Hôm nay chị đến đây để tìm hiểu thêm, hay là để trải nghiệm trực tiếp thế ạ?”

Phương Tử Vũ thất thần vài giây, rồi sau đó cô ấy cúi đầu che giấu: “Em… em cũng không biết nữa.”

Cô ấy hơi luống cuống.

Vốn dĩ là cô ấy cũng không hề thích mấy cái hành vi như thế này, nhưng cô ấy cũng hiểu, hiểu rằng chồng mình đang lo lắng cho Trần Đoan.

“Nếu chị muốn, chị có thể kiểm tra trạng thái làn da trước.” Trịnh Vãn nói: “Chúng tôi sẽ đưa ra một số gợi ý dựa trên nhu cầu của chị. Hôm nay có rất nhiều khách hàng và các chuyên gia đều đã bận cả rồi, nếu chị không phiền, trước mắt chị có thể để lại phương thức liên lạc và tôi sẽ hẹn chị khi có lịch trống.”

Phương Tử Vũ sững sờ mà nói: “Được.”

Trịnh Vãn nhìn cô ấy và bỗng dưng cô bật cười.

Phương Tử Vũ thấy áy náy, nghĩ rằng mình đã bị cô phát hiện ra điều gì đó, mặt cũng đỏ bừng lên.

“Chắc chị cũng là nhân viên văn phòng nhỉ. Vậy từ thứ hai đến thứ sáu chị đều bận rộn nhỉ? Hay là bây giờ tôi hẹn chị thứ bảy tuần sau nhé? Nhưng thứ bảy tuần sau tôi không có mặt ở thẩm mỹ viện. Tôi có thể giới thiệu chị với cố vấn Lục. Chị ấy có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, có thể cho chị những lời khuyên tốt hơn.”

“Được.”

Sau khi Phương Tử Vũ rời khỏi thẩm mỹ viện, cô ấy lại đi dạo xung quanh.

Khi gần sáu giờ, cô ấy chuẩn bị bắt tàu điện ngầm về nhà. Thẩm mỹ viện cách lối vào tàu điện ngầm không xa, cô ấy đã tình cờ đi ngang qua.

Từ phía xa, cô ấy đã trông thấy Trịnh Vãn đi xuống, khi đang do dự có nên đi tới chào hỏi người ta hay không, thì có một chiếc ô tô màu đen dừng lại bên đường.

Một lúc sau, cô ấy thấy Trịnh Vãn đi tới, cúi người, cửa sổ chiếc ô tô màu đen mở ra.

Không biết Trịnh Vãn đã nói gì với người trong xe nữa.

Cô ấy không thể nhìn rõ vẻ mặt của Trịnh Vãn, cô ấy chỉ thấy cửa xe được mở ra và Trịnh Vãn đã bước lên xe.

Rồi sau đó xe chạy đi.

Cô ấy nhìn chiếc xe chạy lướt ngang qua mình, thấy logo của xe và biển số rõ ràng, cô ấy cảm thấy hơi quen quen, vừa hay điện thoại đổ chuông, là điện thoại đến từ chồng mình, sau khi nối máy, nghe thấy câu hỏi từ người bên kia thì cô ấy không trả lời gì, mà chỉ do dự hỏi: “Chồng ơi, anh đã bao giờ nhìn thấy một chiếc Maybach có biển số là…”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Chương này tiếp tục thả một trăm phong bì màu đỏ ~

[Thêm một lần rà phá bom mìn]

[Mình thấy một số độc giả nói trong các bình luận nghĩ rằng đó là “nam xử nữ phi” và bị thu hút khi đọc truyện. Mình không biết phải làm thế nào để xác định mối quan hệ của họ nữa. Hãy để mình trình bày một cách nghiêm túc với bạn nhé, chủ tịch Nghiêm ba mươi chín tuổi, không “xử”, lần đầu tiên của anh ấy là với nữ chính (sau khi hai người thi đại học), sau đó thì họ chia tay nhau, rồi nữ chính yêu người khác, về sau nữ chính kết hôn rồi sinh ra một cô con gái. Về sau thì chủ tịch Nghiêm không yêu ai hết, anh ấy cũng không có quan hệ thân mật với bất kỳ ai khác ngoài nữ chính, về việc họ có được tính là “double xử” hay không, rồi có được tính là “nam xử nữ phi” hay không, thật lòng là mình không biết phải xác định bằng cách nào nữa TAT!!]

[Mình hy vọng rằng, sau khi bạn đọc mô tả về những gì đã xảy ra với họ trong tương lai, bạn sẽ không nghĩ rằng mình đang đào hố!! (che miệng lại và khóc)]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.