Trịnh Vãn đến thẩm mỹ viện làm việc trước thời hạn, khi quản lý hỏi cô có muốn trả tiền lương nghỉ phép năm hay không, cô một mực lắc đầu từ chối.
Từ bây giờ cho đến hết kỳ thi tuyển sinh cấp ba của Tư Vận, cô vẫn muốn tiết kiệm thời gian nghỉ phép năm của mình.
Khi Trần Mục còn sống, gia đình họ thường hay đi du lịch cùng với con gái và ba mẹ cô, dường như việc đi du lịch cùng nhau đã thành thói quen. Sau khi anh ấy mất thì công việc đã khiến cô “tối mắt tối mũi”, bây giờ nghĩ lại thì mới thấy, lâu rồi cô không đưa ba mẹ và Tư Vận ra ngoài chơi.
Sau khi nghỉ phép xong và quay lại với công việc, có rất nhiều khách hàng của Trịnh Vãn đang đợi cô, cả một buổi sáng cô không có thời gian để nghỉ ngơi.
Nghiêm Quân Thành cũng đến công ty đúng giờ.
Ngồi ở vị trí của anh không hề thoải mái như những gì người khác hay tưởng tượng, mà ngược lại, mỗi ngày, sau khi anh thức dậy, có rất nhiều cuộc họp đang chờ đón anh, và có rất nhiều việc cần anh phải đưa ra quyết định.
Họp không xong thì các dự án sẽ phải dừng mãi ở bước khởi động.
So với phần lớn những người làm nhân viên văn phòng, dường như anh bận rộn hơn hẳn. Bên cạnh sự may mắn, thì thứ khiến anh có thể gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm để đi đến ngày hôm nay, chính là khả năng vượt trội mà anh có được. Có những việc mà người khác cảm thấy vô cùng khó khăn, thì chỉ trong tích tắc, anh đã tìm ra được cách giải quyết hoàn hảo nhất mà chẳng nhíu mày lấy một cái nào.
Trợ lý Vương cầm theo tài liệu đã được sắp xếp gọn ghẽ và gõ cửa đi vào phòng.
Như thường lệ, báo cáo tình hình cuộc họp xong thì anh ấy sẽ lặng lẽ đi ra ngoài, không quấy rầy chủ tịch làm việc nữa.
Ai ngờ đâu, anh ấy chỉ vừa mới lùi lại một bước, còn chưa kịp nói “Chủ tịch, tôi ra ngoài trước”, thì Nghiêm Quân Thành đã ngăn anh ấy lại, hỏi một câu chẳng liên quan gì đến công việc: “Ở gần đây có nhà hàng nào tốt không?”
Trợ lý Vương sửng sốt một chút, sau khi hiểu được ý anh muốn hỏi thì vội vã cúi đầu xuống, nói: “Có thưa chủ tịch, không biết anh muốn đến nhà hàng Trung Quốc hay nhà hàng Tây?”
“Nhà hàng Trung Quốc.” Anh đáp.
“Anh thích món ăn nào hơn thưa chủ tịch?”
Hẳn là Nghiêm Quân Thành cũng không ngờ là việc này lại rắc rối đến thế.
Nhiều năm rồi anh chưa sắp xếp một buổi hẹn hò, thứ gì cũng lạ lẫm vô cùng. Khi đó họ vẫn còn là học sinh, họ không có lựa chọn gì khác ngoài một loạt các khu phố ẩm thực.
Trợ lý Vương là một người khôn khéo nên anh ấy cũng đoán được là việc này có liên quan đến Trịnh Vãn.
Thấy Nghiêm Quân Thành im lặng, như thể là đang suy nghĩ gì đó, anh ấy thầm suy ngẫm và đưa ra kiến nghị: “Chủ tịch, bây giờ đang là mùa đông, tiết trời se lạnh, có lẽ ăn lẩu sẽ là một lựa chọn khá tốt. Tôi nghe nói vị lẩu cháo thanh nhạt, khá là ngon.”
Nghiêm Quân Thành chậm rãi gật đầu, đáp: “Sắp xếp đi, đặt một phòng yên tĩnh.”
Trợ lý Vương suy nghĩ một chút, bèn hỏi: “Có mấy người ạ?”
“Hai.”
“Vâng thưa Chủ Tịch.”
Thấy Nghiêm Quân Thành không cho mình ra ngoài, trợ lý Vương đứng sang một bên, chờ chỉ thị từ anh.
Quả nhiên là Nghiêm Quân Thành vẫn còn vấn đề gì đó nữa, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi giao cho cậu một việc nữa.”
“Vâng.”
“Tìm hiểu xem có viên kim cương nào đặc biệt hay không. Hỏi thăm ở các cuộc đấu giá hoặc vài nhà sưu tầm rồi liên hệ với một số nhà thiết kế, phải làm ra được nhẫn để đeo hàng ngày, nhẫn đính hôn và nhẫn cưới.”
Trợ lý Vương vô cùng ngạc nhiên.
Anh ấy đoán chủ tịch Nghiêm và cô Trịnh có một mối quan hệ khá thân mật, nhưng anh ấy không ngờ rằng, mới có mấy ngày ở Nam Thành thôi mà họ đã tiến triển nhanh đến mức sắp xác định được ngày kết hôn rồi sao?
“Vâng thưa chủ tịch.” Anh ấy giấu đi sự kinh ngạc của mình và trả lời một cách bình tĩnh nhất có thể: “Vậy chủ tịch à, tôi có cần thông báo cho anh trước khi buổi đấu giá diễn ra không?”
“Không cần.” Nghiêm Quân Thành nhẹ nhàng đáp: “Có sản phẩm tốt thì mua luôn đi, nếu không dùng nhẫn thì vẫn còn có đồ trang sức khác để dùng.”
Trợ lý Vương: “…”
Anh ấy bình tĩnh bước ra khỏi văn phòng.
Xung quanh không có ai nên anh ấy lấy điện thoại di động đang cất trong túi quần ra, lướt thấy số của Trịnh Vãn trong danh bạ.
Anh ấy hít một hơi thật sâu.
Quả là Thượng Phương bảo kiếm, quyết son sắc một lòng [*].
[*] Cụm từ “quyết son sắc một lòng” gốc là 丹书铁券 (đan thư thiết khoán).
…
Mãi cho đến gần một giờ thì Trịnh Vãn mới ăn trưa.
Cơm đã nguội nên cô cho vào lò vi sóng để hâm nóng lại.
Lò vi sóng kêu inh ỏi, cùng lúc đó, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Điện thoại được kết nối.
Giọng nói trầm ấm của anh truyền từ đầu bên kia đến: “Em ăn chưa?”
Dù trong phòng pha trà không có người nhưng cô vẫn nói nhỏ nhẹ như thói quen, cô thành thật đáp rằng: “Em đang chuẩn bị ăn cơm, hôm nay em hơi bận, có lẽ là do chuyển mùa, thời tiết khô lạnh nên khách hàng đến để dưỡng da nhiều hơn.”
Anh hỏi: “Em ăn gì thế?”
Cô cúi đầu nhìn, thấy các món ăn trong hộp cơm thủy tinh đã được trộn lẫn vào với nhau, cô bèn dùng nĩa gắp lên, vừa quan sát vừa trả lời anh: “Hôm nay có cà chua xào trứng, đậu phụ khô và thịt viên.”
“Em tự nấu à?”
“Không, em làm gì thời gian.” Cô cười nói: “Hàng ngày quản lý mời dì nấu ăn đến nấu cơm cho mọi người, ở chỗ em làm không có nhiều người, nếu tan làm muộn thì sẽ ăn tối ở đây luôn. Công ty anh có căn-tin không?”
Nghiêm Quân Thành nhớ lại: “Có.”
“Chắc là đồ ăn chỗ anh sẽ ngon hơn chỗ em.” Cô lại hỏi anh: “Anh ăn chưa?”
“Anh ăn rồi.”
Mặc dù khoảng thời gian từ lúc gặp lại nhau cho đến bây giờ chưa quá dài, nhưng cô đã quen với tốc độ phản ứng của anh – còn quen với điều đó khá nhanh nữa, tất nhiên là cô đã đoán ra được anh sẽ nói gì tiếp.
“Anh không cần mang đồ ăn đến cho em đâu.” Cô ngồi xuống, bận rộn lâu rồi nên bắp chân hơi sưng, cô nghiêng người xoa xoa bắp chân mình, nói: “Phiền lắm, đồng nghiệp cũng sẽ thấy tò mò nữa, tất cả mọi người đều rất tốt.”
Cô nhẹ nhàng nói về cách các đồng nghiệp chăm sóc cô vào các ngày trong tuần.
Quản lý thẩm mỹ viện đối xử với cô rất tốt.
Tư vấn viên Lục – đồng nghiệp của cô, thường ghé ngang qua đưa cô về nhà.
Chiều chiều đầu đông.
Nghiêm Quân Thành đang ngồi trong văn phòng trang trọng, ánh mắt anh dịu dàng, anh lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô truyền từ đầu bên kia điện thoại đến, anh dựa vào lưng ghế, cả người thoải mái vô cùng. Thứ khiến anh chán nhất là phải nói mấy câu vô bổ cùng với người khác, anh ghét nói nhảm, ghét nói lung ta lung tung, nhưng bây giờ, khi nghe thấy cô nói mấy chuyện vụn vặt, không ngờ anh lại chăm chú lắng nghe, anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ một chữ nào cả.
“Anh, anh hiểu ý em chứ?” Cô kết thúc bằng câu hỏi này.
Anh khẽ cười mà đáp: “Yên tâm đi, anh đã nói rồi, em chỉ cần cân nhắc là em có thích hay không thích thôi, thế là được rồi.”
Nếu đó là điều mà cô thích làm, thì cô cứ làm.
Trịnh Vãn cảm thấy thoải mái, sự thoải mái này đến từ tận đáy lòng. Cô còn tưởng là anh sẽ như ngày hôm qua – tưởng là anh sẽ yêu cầu cô từ chức bằng cái giọng điệu thẳng thừng, không thương lượng gì cơ.
Dù đã đưa ra quyết định nhưng cô vẫn có những kế hoạch của riêng mình.
Cô biết mình rất yếu kém, biết mình không tài giỏi gì, dường như là cô không thể làm tốt bất kỳ một việc nào cả, chỉ biết dựa dẫm vào người khác, nhưng cô vẫn mong rằng con gái cô sẽ không giống mẹ, cũng không học theo mẹ nó.
Đừng giống như cô… Khi gặp phải những “bài toán” quá sức thì chỉ biết nghĩ đến việc dựa vào những cây cao bóng cả.
“Vâng.” Dù bây giờ anh không đối mặt với cô, nhưng cô vẫn gật đầu, nói: “Em rất thích cuộc sống hiện giờ của em.”
…
Thời gian bận rộn thường trôi qua rất nhanh.
Khi Trịnh Vãn tan làm thì trời đã tối rồi, có một chiếc ô tô gần như là đã hòa vào màn đêm đang đợi ở bên đường.
Cô vẫn còn do dự.
Cô không chắc đó có phải là Nghiêm Quân Thành hay không, bởi vì logo xe hơi này có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường.
Cô không biết nhiều về ô tô, nhưng cô cũng biết những chiếc xe anh lái trước đây đều là những chiếc xe sang đắt tiền.
Cô dừng lại, không bước tới đó và hơi cau mày.
Người ngồi trong xe đã mở cửa ra, Nghiêm Quân Thành mặc một bộ vest đen, bộ vest ấy tôn lên dáng người cao lớn của anh. Vừa nhìn thấy anh, cô không nhịn được mà thả lỏng người ra, mỉm cười bước nhanh tới chỗ anh thì thấy anh đã đi ra đằng trước xe, mở cửa cho cô, hỏi cô rằng: “Sao vừa nãy em lại ngẩn ngơ thế?”
Cô mím môi: “Em chưa thấy chiếc xe này bao giờ.”
Nghiêm Quân Thành coi cô như một đứa trẻ cần được chăm sóc đặc biệt vậy, sau khi cô ngồi xuống thì anh cúi xuống giúp cô thắt lại dây an toàn, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.
Sau khi vào trong xe lại thì anh trả lời câu hỏi của cô: “Không phải em đã nói là em lo đồng nghiệp sẽ thấy tò mò à?”
Cô nghiêng đầu sang nhìn anh.
Đèn đường chiếu vào, trong xe sáng rực rỡ, như đã làm mờ nhoè đi khí thế mạnh mẽ của anh.
“Cảm ơn anh.”
Cô đáp lại anh với một tâm trạng rất tốt.
“Khi nào tan học?” Anh vừa hỏi cô vừa khởi động xe.
“Ý của anh là Tư Vận ấy à? Buổi tối tự học từ bảy giờ rưỡi đến chín giờ rưỡi, về đến nhà thì gần mười giờ.”
Dù đã từng trải qua giai đoạn này, nhưng cô vẫn vô cùng xót xa khi chứng kiến cái cảnh ngày ngày con mình phải đội trăng đội sao, đi sớm về muộn.
“Chúng ta đi ăn cơm trước nhé.”
“Vâng.”
Trong khi dùng lẩu cháo, gương mặt của Trịnh Vãn toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hai má cô ửng hồng.
Nghiêm Quân Thành nhìn cô chằm chằm, khi anh rời khỏi nhà hàng, vòng tay ôm eo cô siết chặt hơn lúc bình thường, cô cũng dựa vào vòng tay anh. Thực ra cô vẫn chưa quen, cứ cảm thấy mấy cử chỉ thân mật như thế này không còn phù hợp với lứa tuổi của mình nữa.
Mãi cho đến khi Nghiêm Quân Thành đưa cô vào bãi đậu xe nằm ở dưới tầng hầm của trung tâm thương mại.
Cô không thấy rõ bảng hiệu nên hỏi lại anh, sau khi có câu trả lời chính xác, cô mới bàn bạc với anh: “Đổi sang trung tâm khác đi anh, chỗ này không hợp cho lắm.”
“Sao thế?”
“Những thứ được bán ở đây không phù hợp với học sinh cấp hai ở độ tuổi của Tư Vận.”
Và tất nhiên là Nghiêm Quân Thành sẽ không kéo dài một chuyện vặt vãnh như thế này làm gì, anh không tiếp tục truy hỏi tại sao, mà chỉ gật đầu lái xe ra khỏi bãi đậu xe: “Em muốn đi đâu?”
Trịnh Vãn tìm kiếm trên bản đồ.
Cô đã chọn một trung tâm mua sắm ở gần đây.
Dù Nghiêm Quân Thành là người mua quà, nhưng rõ ràng là anh không hề có kinh nghiệm trong việc này.
Đỗ xe xong, anh ôm cô đi thẳng về phía thang máy, mỗi bước anh đi đều vững vàng, bất kể là anh có làm gì và bất kể đó là thời điểm nào, dường như anh đều có một mục tiêu rất rõ ràng.
Sau giờ làm của các ngày trong tuần, dòng người trong trung tâm mua sắm tăng lên trông thấy, có thể thấy rõ điều này bằng mắt thường.
Mãi cho đến khi thang máy cảnh báo quá tải, người đứng ngoài mới miễn cưỡng đi ra, không chen vào trong nữa.
Nghiêm Quân Thành cau mày.
Anh không dễ cáu giận, nhưng bây giờ anh lại bày ra vẻ mặt như thế, vậy nên anh đã khiến cho những người xung quanh co cụm lại hết mức có thể.
Trịnh Vãn được anh bảo vệ, khi cô ngẩng đầu lên thì trán cô sẽ chạm vào cằm anh.
Anh cúi đầu, hai người đều giật mình.
Dù đã biết rõ mối quan hệ hiện giờ của nhau, dù đã ôm hôn nhau thêm một lần nữa, nhưng kể từ khi tái hợp cho đến giờ, họ chưa bao giờ nhìn nhau ở khoảng cách gần đến chừng này. Ngay khi anh cúi đầu xuống, hơi thở của anh đã quấn lấy cô. Trong không gian nhỏ hẹp này, cô không thể né tránh anh, anh cũng không ép sát từng bước một, mà chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô.
Có lẽ vì thang máy đã chật kín người nên chút dưỡng khí ít ỏi đó cũng bị chia tách ra.
Hơi thở của cô chậm lại, nhưng nhịp tim của cô lại tăng lên.
Thang máy đi lên rất nhanh, vừa đến tầng một thì người bên cạnh cũng lũ lượt đi ra ngoài.
“Đi thôi.”
Anh nhìn sang chỗ khác và dẫn cô ra khỏi thang máy.
Trung tâm mua sắm ồn ã, nơi nơi đều là người.
Ngoài ra còn có một mùi thơm thoang thoảng trong không khí.
Trịnh Vãn nắm lấy cánh tay anh, dáng vẻ của cô rất tự nhiên, coi còn thảo luận cùng với anh: “Em nghĩ là, sao mình không mua cho Tư Vận một đôi giày thể thao nhỉ? Hình như bây giờ học sinh cấp hai rất thích đi giày thể thao.”
“Em quyết đi.”
Tầng một đến tầng bốn của trung tâm mua sắm này là các cửa hàng, tầng năm và tầng sáu là nhà hàng và rạp chiếu phim.
Họ sẽ đến cửa hàng của một thương hiệu thể thao, nơi này nằm trên tầng ba.
Có rất nhiều người đang đợi ở lối vào thang máy, tốc độ tương đối chậm nên họ đi thang cuốn lên tầng ba.
“Thật ra bây giờ em cũng không biết con bé thích gì nữa. Trẻ con ở độ tuổi này cũng có những bí mật của riêng mình, nhưng mà con bé ngoan lắm, dù em có mua kiểu quần áo, giày dép gì đi chăng nữa thì con bé cũng sẽ không kén chọn.”
“Ừ. Vẫn còn sớm, mua xong rồi thì chúng ta đi dạo.”
“Vâng.”
Không lâu sau, có một nhóm người tiến đến.
Ban đầu Trịnh Vãn không chú ý đến, cô đang nhìn các cửa hàng ở tầng này.
Cho đến khi…
“Chào chủ tịch Nghiêm.”
“Chủ tịch Nghiêm …”
Cô nhìn theo nơi phát ra âm thanh này, bèn thấy một số người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây.
Thấy vậy, cô sững sờ vài giây, không ngờ là cô lại nhìn thấy Trần Đoan, người vừa gặp mặt và đi ăn tối với cô cách đây không lâu.
Trần Đoan đã sụt cân rất nhiều, lang thang đi dạo cùng với mấy đồng nghiệp trong vẻ mặt mệt mỏi. Thấy gần đây tinh thần anh ấy không được tốt, Dương Mậu cứ nhất quyết phải kéo anh ấy đi ăn tối, sau bữa tối, có vài người đàn ông không muốn đi xem phim, nhưng rồi, có một đồng nghiệp của anh ta muốn mua quần áo thể thao để tập thể dục nên mọi người cùng đi lên tầng ba.
Có một đồng nghiệp khá tinh mắt.
Lúc đầu anh ta còn cho rằng mình đã nhìn nhầm, nhưng khi Nghiêm Quân Thành đi về phía anh ta, tim anh ta đập như sấm, chợt thốt lên rằng: “Có phải là chủ tịch Nghiêm không nhỉ?!”
Những người khác cũng nhìn sang.
Cảnh tượng như thế này đã đập vào mắt bọn họ – Nghiêm Quân Thành đang chăm chú nhìn người phụ nữ bên cạnh, không biết cô đã nói gì mà khóe miệng anh nhếch lên, rồi anh cười một cái thật khẽ.
Những nhân viên bình thường như họ… Không, đến cả lãnh đạo cấp trên của bọn họ cũng khó mà có được một cơ hội tiếp cận Nghiêm Quân Thành ở khoảng cách gần như thế này.
Nếu ở xa hơn một chút thì tất nhiên là họ có thể vờ như không thấy và tránh đi chỗ khác.
Nhưng trước khi họ có thời gian để suy nghĩ về điều đó, họ đã tiến lên một bước để chào hỏi anh.
Trong nhóm chỉ có mỗi Trần Đoan và Dương Mậu đứng hình lại, trông họ giống như là đã bị chọc tiết vậy.
Trần Đoan thì còn đỡ, anh ấy đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Mặt mày Dương Mậu thì lại tái mét.
Gần như là anh ta đã quên đi chuyện này để “hòa mình” vào guồng quay của công việc và cuộc sống, nhưng rồi, bỗng nhiên anh ta lại tận mắt trông thấy cái cảnh này, không thể nào tin vào mắt mình được, anh ta sợ hãi đến độ không thể nói ra thành lời.
Anh ta sợ cái gì, đến bản thân anh ta còn không biết nữa.
Nghiêm Quân Thành bình tĩnh liếc nhìn họ và gật đầu một cái.
Xem như là đáp lại lời chào của họ.
Đôi mắt của Trịnh Vãn chỉ dừng lại ở Trần Đoan trong vòng một giây, rồi cô lại tiếp tục nắm lấy cánh tay của Nghiêm Quân Thành, đi ngang qua họ một cách vô cùng bình thản.
Thậm chí họ có thể nghe thấy chủ tịch Nghiêm – người không thích cười trong lời đồn, khẽ hỏi cô rằng: “Khát nước không, anh đi mua cái gì đó cho em uống nhé?”