Mẹ Ơi~ Diêu Tổng Đứng Ngoài Cửa!

Chương 44: Diêu Trì quá đáng sợ



Cô cũng không còn ở tầng 2 nữa, sau sự kiện đó, sáng ngày hôm sau thì liền có người dọn dẹp phòng của cô đem hết đồ đạc lên phòng của hắn.

Bây giờ diện tích hoạt động của cô chỉ được quay quanh người hắn, Nếu hắn ở nhà, cô sẽ ở bên cạnh hắn, Nếu hắn đến công ty thì sẽ mang cô theo cùng.

Tần Tâm Ly thường xuyên gặp Dương Tiêu ( người thư ký kiêm đắc lực của Diêu Trì) nhiều hơn, anh ta rất quy cũ mà gọi cô một tiếng phu nhân.

Người người trong công ty đều hâm mộ, cô lặng im không nói, sau đó lại dường như muốn khóc, cô không muốn, cô không muốn có được trái tim của hắn, có nhiều việc bị uất nghẹn nhưng cô vẫn không thể nào nói ra được, bởi vì cô không thể...Cô là vợ hợp pháp của hắn.

Trừ đêm đó hắn cưỡng ép cô thì những ngày sau này hắn không có chạm đến cô lần nào nữa, buổi tối, chỉ đơn giản là ôm cô ngủ.

Nằm trong lồng ngực ấm áp và chiếm hữu của hắn, cô lúc nào cũng bất an, mỗi đêm đều giật mình tỉnh giấc rất nhiều lần, cô không có cảm giác an toàn, cô không có một chút nào...

Hắn chăm sóc cô rất tốt, cũng rất dịu dàng. Nhưng mà bởi vì quá sợ hãi những việc mà hắn đã làm, Cô vẫn không thể chấp nhận được cô sợ hắn không vui sẽ nổi giận, chỉ sợ mình làm cái gì đó không hợp ý hắn, hắn liền gây hại đến mẹ của cô.

Tần Tâm Ly thời gian này đều sống trong bất an, hôm nay Diêu Trì lại đến công ty, hắn chuẩn bị cho cô đầy đủ, sau đó cả hai cùng ra khỏi nhà.

Con người như hắn, chắc chắn dù có chết cũng phải kéo cô theo.

Đến cửa công ty, mặc kệ ánh mắt của mọi người, hắn trực tiếp ôm cô vào trong, hắn vốn dĩ không quan tâm, mà người công ty có cho tiền thì họ cũng không dám bàn tán.

Đến thang máy thì chạm mặt một người quen mà tại điểm này cô muốn tránh mặt nhất, đó chính là Đào Khương, Cô nhìn thấy anh ta thì vội vã cúi mặt không dám nhìn, Diêu Trì cũng thấy như thế, hắn ngay lập tức nắm cầm của cô, bắt Tần Tâm Ly phải đối diện.

" sao hả? thấy được người ta không dám nhìn mặt sao?".

Dường như Diêu Trì cố ý, giọng nói có vẻ hơi lớn. Đào Khương liền chú ý đến, sau khi nhìn cô đứng gần Diêu Trì thì ngạc nhiên trợn mắt, Diêu Trì hít mắt cảnh cáo nhìn anh ta, ngay lập tức anh ta rụt người lại rồi rất nhanh thu lại ánh mắt, dáng vẻ trở lại bình thường.

Đào Khương đi đến:" Diêu Tổng, chào buổi sáng".

Diêu Trì ôm cô sát vào người, giống như rằng đang thể hiện chủ quyền, giống trẻ con mà giữ chặt đồ chơi, y hệt con sói hoang dã đánh dấu chủ quyền.

Hắn gật đầu, cô cũng bởi vì chuyện này mà cúi đầu, cả người như bị kìm nén.

Rất có lẽ khi làm như thế hắn rất thõa mãn, rất suиɠ sướиɠ khi chà đạp lên đau đớn của cô.

Diêu Trì và cô lướt qua Đào Khương vào thang máy, tách biệt với Đào Khương, cô mới thả lỏng, cho đến khi vào trong văn phòng cô mới không kìm nén được nữa.

Cô không chịu nổi nữa, cô không thể sống như thế này...

"  anh đủ rồi đấy, anh chơi đủ chưa?".

Hắn giận dữ kéo cô sát vào người, không nhịn được nữa đè cô xuống bàn làm việc:" Không đủ, dù làm thế nào cũng không đủ. Em là người phụ nữ của tôi, tôi có quyền".

" Tôi đã nói rõ với anh là tôi và Đào Khương không có gì cả".

" Không có gì mà em gặp hắn ta như thế....Quả thật rất thân mật". Hắn chỉ chỉ vào thái dương của mình:" tôi chỉ tin vào mắt tôi".

Hắn nói như vậy thì cô không còn gì để nói, quá mức thất vọng với hắn, cô không muốn nói chuyện với hắn nữa.

" đừng im lặng, em cứ tiếp tục nói đi, tôi sẽ nghe...để tôi nghe xem em bảo vệ hắn đến khi nào?".

" Tôi không có".

Hắn cười lạnh, sau đó không nói nữa, Diêu Trì trở sang việc khác:"được rồi, đói không ? để tôi gọi thư ký mua thức ăn cho em".

Hắn ôm cô đến ghế sofa, sau đó cầm di động ra lệnh cho Dương Tiêu, trong quá trình, cô không mở miệng nói được câu gì, hắn quá đáng sợ, đáng sợ nhất là du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của hắn, nó quá mức cường đại, làm cho người khác phải kinh hãi.

***

Thư ký mang đồ ăn lên, chính tay Diêu Trì đút cho cô ăn từng muỗng nhỏ, rồi còn rất săn sóc dùng khăn lau sạch miệng cho cô.

Trong tất cả các quá trình, cô bị động tiếp nhận. cố gắng nuốt vào.

" Đủ rồi ". cô nói với giọng run run:" Tôi ăn đủ rồi không cần lo cho tôi, anh đi làm việc đi".

Cô muốn tìm lý do đuổi khéo hắn để cho mình có thể hít thở được một chút không khí dễ chịu, nhưng mà hắn nào có cho cô được toại nguyện, hắn cười khẽ, nụ cười ác ma trở lại:" không Sao, mấy ngày này tôi sẽ chơi với em, việc làm cứ để người khác, không vội".

Cô muốn nói con không cần, nhất là ở cạnh hắn, cô không cần một chút nào cả.

" Làm ơn.... đừng đối xử với tôi như thế được không?.... Tôi không chịu nổi..... Anh...quá đáng sợ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.