Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai

Chương 119: Lời Hứa Hẹn Với Lâm Khả Nhân



Ôn Tâm không kiềm được tức giận, thân thể rách nát tả tơi, ả ta không dám dây dưa nhanh chóng đứng lên, nguy rồi, thế cục này khiến người ngu cũng phải biết sợ, ả ta đã mất đi sự tin tưởng của công chúng, Trình lão lại bị bắt, thất thế, ả ta còn có thể đi đâu đây? !

Đột nhiên ánh mắt sáng lên, nhớ tới một người, lập tức chạy trối chết, ít nhất đối với người kia mà nói ả ta còn có một chút giá trị có thể đào móc được, nhất là về chuyện CBD cùng Trình Quân Hạo. . . . . .

*

Jack trở lại phòng quay, ánh mắt nhìn An Tâm Á cũng thay đổi rất tế nhị, không phải mới buổi sáng là tức giận mắng đến tối mặt tối mũi sao, mà giờ lại trưng ra cái bộ mặt cùng ánh mắt như muốn tìm tòi nghiên cứu cái gì còn rất vui vẻ nửa, điều này làm cho An Tâm Á cảm thấy khó chịu, lạnh hết cả người.

Đến lúc nghỉ trưa, An Tâm Á chịu không nổi nửa rồi, chạy đi tìm Jack, "Đạo diễn, tôi thật sự không cố ý , hi vọng anh đừng giận tôi nửa, tuyệt đối sẽ không có lần sau. . . . . . Thật xin lỗi, ngày hôm qua là do tôi không tốt."

Ánh mắt của Jack rất cổ quái nhìn cô, cười không rõ ý vị, "Cái cô gái này cũng thật khôi hài nha, buổi sáng lúc tôi mắng cô cô lại không nói câu nào, tới lúc tôi đã gần như hết giận rồi, cô lại tìm tôi nói xin lỗi. . . . . ."

An Tâm Á xấu hổ, anh ta chỉ nói có một câu đã đoán trúng suy nghĩ của cô, lặng yên, khả năng quan sát của người đàn ông này không phải tốt một cách bình thường.

Tiếng cười của Jack rõ ràng hơn, anh ta đứng lên, vỗ vỗ bả vai của cô, cười híp mắt, "Thấy quan hệ của cô với Trình tổng không phải tầm thường như vậy, chuyện có lớn thế nào tôi cũng hết giận, không cần để ý nửa đâu, chuyện này coi như cho qua, về sau đừng tới trễ là được. . . . . ."

". . . . . ." An Tâm Á cứng họng, quan hệ như vậy. . . . . . Sao lại là quan hệ không tầm thường? !

Này, này. . . . . . Cô nhép nhép môi, muốn phản bác, lại phát hiện không có cách nào giải thích được, suy nghĩ một chút, ngậm miệng, trong lòng than thở một tiếng, cô vốn là muốn dựa vào anh mà nổi tiếng, chuyện mò lên giường anh cũng là thật, gần như cô cũng không bị nói oan, haiz.

Jack cười cổ quái, An Tâm Á cả người cứng ngắc khó chịu.

Theo tin tức nghe được cũng không khác biệt lắm, Ngụy Mạn nói với cô một tiếng đơn giản, để cho cô chuyên tâm quay phim, cũng thừa dịp lịch trình làm việc vẫn còn trống nhận mấy hợp đồng quảng cáo đại diện phát ngôn, như vậy cô cũng không phải lo lắng suy nghĩ nhiều, ánh mắt nhìn Ngụy Mạn cũng rất cảm kích.

Ngụy Mạn nhàn nhạt nhìn cô một cái, trong lòng cũng rất hài lòng với một diễn viên không phải vì được cưng chiều mà kiêu, rất tốt, thái độ khiêm tốn, rất tốt. . . . . . Ngụy Mạn căn bản cũng không muốn làm quản lý của một người có bối cảnh phức tạp, lại còn có quan hệ phức tạp với Trình nhị thiếu, chỉ là vì nể mặt Trình nhị thiếu còn với thù lao rất lớn nửa, mới nhắm mắt nhận, vốn tưởng rằng rất khó chung đụng, không ngờ lại ngoài dự liệu, Ngụy Mạn âm thầm hài lòng, bất mãn trong lòng cũng biến mất không ít, mặc dù vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, nhưng khi nói chuyện giọng nói vẫn cứng rắn và lạnh lùng như vậy.

Có Trình Quân Hạo một Đại Tài Phiệt làm cái bóng hùng hậu chống đỡ sau lưng, cô gái này không nổi tiếng cũng rất khó. Ngụy Mạn đơn giản nói các công việc An Tâm Á cần làm, liền rời đi, vừa xử lý xong tất cả chuyện bên này, cô liền rời đi, dù sao cô cũng còn phải quản lý một số nghệ sĩ khác, không thể phân thân, khó tránh khỏi bận rộn.

Bên này, Jack đại phát thiện tâm, tức giận trôi đi, An Tâm Á lại cảm thấy tốt hơn nhiều. Không còn cảm giác đè nép khẩn trương như lúc vừa tới, cái danh đạo diễn cũng rất đáng sợ, nhất là tính khí của những đạo diển nổi tiếng tài năng lại càng sợ.

Nếu đắc tội với anh ta, bị chửi coi như là chuyện nhỏ, mấu chốt là bị thua thiệt nhiều thứ, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có thì thật đáng buồn.

Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, An Tâm Á chuẩn bị đi ăn cơm, lại nhớ tới một người đàn ông đã yêu cầu cô buổi trưa phải đi theo anh ta ăn cơm chung, nhắm mắt vào thang máy.

Kéo lê thân thể mệt mỏi, ra khỏi thang máy, đã đến tầng cao nhất.

Trợ lý Lâm vừa nhìn thấy cô lên, trong mắt tinh quang chớp lóe, vội vàng tiến tới ngăn cô lại, "Trình tổng đang tiếp khách, An tiểu thư ngồi chờ một lát. . . . . ."

". . . . . . Um." An Tâm Á cũng không còn suy nghĩ nhiều, bị trợ lý Lâm dẫn tới trong phòng nghỉ bên cạnh ngồi, rót một ly cà phê cho cô.

Trợ lý Lâm ra ngoài, xoa xoa trán mồ hôi lạnh như có như không, thật là khẩn trương sắp chết rồi, nếu vừa rồi để cho cô đi vào, mười đầu cái đầu của cô cũng không đủ để chết, may mắn là cô gái An Tâm Á này cũng không vì được cưng chiều mà kiêu căng, anh nói gì, An Tâm Á cũng chỉ có vẻ mặt nhàn nhạt, là thật sự tin tưởng, một người thành thật như vậy cũng dễ đối phó một chút, không giống Lâm Khả Nhân, người đàn bà này yếu đuối nhưng lại rất khó ứng phó, đối với sắc mặt cùng thần sắc mới bày mới vừa rồi của cô ta, rất dọa người, cô rất không thích. ( Mình cũng không hiểu lắm khúc này bởi vì vốn dĩ khúc đầu trợ lý Lâm là nam xuống đến đây thì lại biến thành nữ, theo mình đọc khúc sau có vẻ như đây là một người mới thì phải ^^!)

Trợ lý Lâm âm thầm lau mồ hôi lạnh, nghĩ mình cũng thật nhiều chuyện, chuyện của Trình tổng cô xử lý thật tốt là được, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì. Haiz.

Chỉ là, trừ trên phương diện công việc, vẫn là lần đầu tiên cô xử lý chuyện đàn bà của anh ta, nhất là tránh chuyện cả ba gặp mặt này. . . . . . Bởi vì chưa bao giờ có kinh nghiệm nên khó khăn cho trợ lý Lâm rồi.

Mặc dù ngồi yên một chổ, nhưng lỗ tai cũng dựng lên, nghe động tĩnh trong phòng làm việc của tổng giám đốc cùng phòng nghỉ, chuẩn bị nếu có động tĩnh, lập tức liền nhảy ra dập tắt lửa.

Phòng làm việc của Tổng giám đốc.

"Quân Hạo, tối hôm qua anh không về nhà. . . . . ." Giọng nói của Lâm Khả Nhân rất nũng nịu, mang theo nhàn nhạt trách cứ, nhưng lại không làm người ta ghét.

Trình Quân Hạo nhíu nhíu mày, nhưng cũng không có phản bác cô ta, "Tôi có việc. . . . . ."

Suy nghĩ một chút, quả thật đối với Lâm Khả Nhân cũng có một chút uất ức, nói chuyện cũng mềm mỏng hơn, "Mấy ngày này tôi đều có chuyện phải xử lý, không trở về, cô cùng Khả Khả ở nhà cho tốt, rỗi rãnh rồi, tôi sẽ trở về biệt thự thăm các người. . . . . ."

Lông mày Lâm Khả Nhân hơi nhíu lại sóng gợn lăn tăn, rất nhanh liền giãn ra, trong lòng ão não, cô đưa tay ra, từ phía sau lưng ôm lấy anh, "Quân Hạo, Khả Khả nhớ anh, em cũng nhớ rất nhớ anh, anh là một người khỏe mạnh đã lâu không muốn người ta, không khát sao? !"

Trình Quân Hạo sửng sốt, hồi tưởng lại, mấy ngày nay quả thật anh không có nghĩ tới phương diện này, cũng bị một cô gái câu dẫn tâm tư, mà khát vọng đối với cô thì không ngưng dâng trào, khi vừa thấy cô đã liền muốn, rõ ràng lá dù có thõa mãn, nhưng vẫn muốn, muốn. . . . . .

Lâm Khả Nhân thấy anh mất hồn, hơn hiện khổ não, đôi mắt ửng hồng, "Quân Hạo, có phải hay không anh. . . . . . Có người phụ nữ khác, không quan tâm em nửa rồi. . . . . ."

Trình Quân Hạo lấy lại tinh thần, thấy cô sắp rơi lệ, thở dài, phủ nhận, ". . . . . . Không có."

Trong lòng có chút rối loạn, phủ nhận này làm trong lòng anh không thoải mái, nhưng anh cùng với An Tâm Á. . . . . .

Lâm Khả Nhân vui mừng, nếu như anh phủ nhận, đã nói lên người phụ nữ kia không đáng sợ, chỉ là người đã sinh hai đứa bé cho anh mà thôi, cô cũng vậy, nên cô không sợ, chỉ cần giữa bọn họ không có tình yêu. . . . . .

Lâm Khả Nhân ngẫm nghĩ , nhất định là Quân Hạo thấy mới mẻ, nên nhất thời tham luyến, nhất định là . . . . . .

Bàn tay nhỏ bé của cô bắt đầu đốt lửa, đưa vào trong áo sơ mi của anh , bàn tay nhỏ bé vuốt ve, lông mày Trình Quân Hạo hơi nhíu lại, nhắm mắt lại liền nghĩ đến cô gái tiểu hồ ly An Tâm Á kia, có chút khó chịu, đẩy cô ra, "Hiện tại tôi có công việc, Lâm Khả Nhân, cô trở về trước đi. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.