Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai

Chương 127: Cứu Người Quan Trọng Hơn



"Có thể là một trong ba người này. . . . . ." Đêm 13 quay màn hình laptop trong tay qua cho Trình Quân Hạo nhìn, ba người này trên cánh tay đều có nốt ruồi, vị trí cũng rất phù hợp, người trên ba tấm hình tuy được chụp từ nhiều gốc độ khác nhau nhưng nhìn chung là cùng một người, Trình Quân Hạo trợn to hai mắt, không thể tin vào cái tốc độ điều tra này, cảm thấy sợ hãi không thôi, chỉ vẻn vẹn từ một chút tư liệu trên màn hình liền có thể ngay lập tức tìm được mục tiêu, nhưng trang bị này so với cảnh sát có khi còn tân tiến hơn.

Nhưng chuyện làm cho Trình Quân Hạo kinh hãi không chỉ có như thế, trong tấm ảnh rõ ràng là hình của Lâm Khả Nhân.

"Là phu nhân. . . . . ." Con Muỗi đột ngột kêu lên một tiếng, nhưng lập tức lại giật mình liếc mắt nhìn Trình Quân Hạo, nhép nhép miệng rồi cuối cùng không dám nói gì nữa, hắn đã sớm hoài nghi Lâm Khả Nhân, tuy nhiên những lúc như thế này, hắn vẫn tin tưởng anh hai vẫn sẽ có quyết định anh minh nhất . . . . . .

"Lâm Khả Nhân. . . . . ." Trình Quân Hạo hơi ngẩn ra, "Lại là cô ta."

Bộ Phi Yên cười gần một tiếng, "Xem ra mục tiêu đã xác định, OK, 13, chúng ta đi truy tìm người này, những chuyện còn, giao cho anh giải quyết. . . . . ." Hắn ngẩng đầu cười với Con Muỗi một tiếng.

Con Muỗi trịnh trọng gật đầu một cái, lập tức đi tìm người, lúc này một là anh em Ưng Môn, một là nhân viên công ty CBD. Đều phải tra. . . . . .

Bộ Phi Yên nhàn nhạt nhìn lướt qua Trình Quân Hạo, theo như thông tin có được từ tư liệu của hắn cho thấy người phụ nữ này có quan hệ với Trình Quân Hạo, trên căn bản mục tiêu của chuyện lần này là gì đã xác định hết mười phần.

An Bình yên lặng nhíu mày, "Bộ đại ca, cứu mẹ ra quan trọng hơn, những người còn lại, giết không tha. . . . . ."

Giọng nói vẫn khẩn trương như cũ, biểu tình vẫn còn rất lo lắng.

Cài sát khí đằng đằng này cũng rất đáng sợ, hiển nhiên An Bình cũng biết Lâm Khả Nhân là ai, nhưng cậu vốn không phải người thiện tâm, người nào dám làm tổn thương cậu và mẹ cậu, cậu tuyệt không tha thứ, làm bộ như tha thứ cũng không thể.

Sát khí của An Bình hoàn toàn hiện ra trong giọng nói đã làm cho Bộ Phi Yên vô cùng thích thú, hắn gật đầu một cái, ý bảo cậu yên tâm.

Trình Quân Hạo lấy lại tinh thần, nhíu mày, nhìn lướt qua An Bình, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, lấy trình độ thông tuệ của đứa bé này, biết được những chuyện kia cũng là bình thường, nhưng. . . . . . Anh có thể đối với nó có một yêu cầu không? !

Còn có Bộ Phi Yên và Đêm 13, ai anh cũng đều không dám khinh thường, hơn nữa chỉ số biến thái của bọn họ, chỉ sợ. . . . . . Trình Quân Hạo lại nghĩ đến chuyện bọn họ đối với mình nắm rõ như lòng bàn tay, liền có loại cảm giác bị không chế.

Quan hệ giữa An Tâm Á với anh, rồi quan hệ giũa anh với Lâm Khả Nhân, bọn họ chỉ cần gõ mấy cái để điều tra một chút là ngay lập tức biết rõ.

Cuối cùng cái gì Trình Quân Hạo cũng không nói, chỉ nhìn Bộ Phi Yên, "Chuyện này, tôi cầu các anh vậy, cứu người quan trọng hơn. . . . . ."

Những lời này rất có ẩn ý, cứu người quan trọng hơn, chuyện giết người, cũng đừng nên làm.

Bộ Phi Yên nhíu mày, không lên tiếng, từ Trình Quân Hạo tới An Bình An Tĩnh lại nhìn lướt qua giữa cha con ba người, bình tĩnh tự tin mà cười, hỏi An Bình, "Trên người mẹ cậu có đặc điểm gì nổi bật không? !"

An Bình nhanh chóng nói, "Ttrên người nẹ chỉ có một cái đồng hồ đeo tay, cũng không có cái gì khác. . . . . ." Điện thoại di động tất cả mọi thứ đều để ở nhà, chỉ có một cái đồng hồ đeo tay, không được việc a.

Sớm biết như vậy, trên đồng hồ của mẹ cậu cũng gắn thiết bị truy tìm, cậu và Lẳng Lặng chưa từng nghĩ tới, chuyện này sẽ dính líu đến mẹ, nếu biết như vậy, có chết cậu cũng sẽ không để mẹ ở nhà một người . . . . . .

Chỉ mỗi điều này thôi, cậu liền có chút oán hận Trình Quân Hạo, hơn nữa người bị hiềm nghi lại là Lâm Khả Nhân. . . . . . Oán hận này càng lớn hơn. . . . . .

Bộ Phi Yên nhíu nhíu mày, "13, truy tìm tín hiệu điện thoại của Lâm Khả Nhân, nếu như hai người bọn họ vẫn còn ở cùng nhau thì quá tốt. . . . . ." Sợ nhất là hai người không còn ở cùng nhau nữa, như vậy sẽ phải hao phí một chút sức lực.

"Biết. . . . . ." 13 đầu ngón tay khẩn trương đánh trên bàn phím, tâm tình khẩn trương từng hồi theo âm thành đánh bàn phím xuyên thấu qua máy vi tính truyền trong không gian yên tĩnh.

"Ta không đợi nữa, ta lên đường trước, chúng ta sẽ liên lạc qua vô tuyến. . . . . ." Bộ Phi Yên nói xong, mặc bộ áo khoác trang phục, nhanh chóng xuất phát.

Đêm 13 gật đầu một cái, "Tất cả cẩn thận. . . . . ."

Bộ Phi Yên giống như một cơn gió biến mất ở ngoài cửa.

Đêm 13 khẩn trương gõ bàn phím, chuẩn bị ngay khi tra được cái gì, thì liền lập tức rời đi tăng viện cho Bộ Phi Yên, thành phố A này cũng không chừng lại có Ngọa Hổ Tàng Long a. . . . . .

"Ta tới giúp anh. . . . . ." An Bình tiền lại gần. An Tĩnh ở một bên khóc, rất đau buồn, rất sợ hãi, cứ lo sợ vùi ở bên cạnh An Bình, một cái tay nhỏ nhắn gắt gao nắm lấy vạt áo Trữ Trữ, hai con mắt cũng căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, một màn này làm cho hốc mắt Trình Quân Hạo đỏ lên, hai đứa bé này, nếu Tâm Á có chuyện gì. . . . . .

Lấy tính khí ương ngạnh của hai đứa bọn nó, không nhất định sẽ chịu ở chung một chỗ với anh nữa, từ nãy đến giờ vẫn chưa chịu nói chuyện với anh, Trình Quân Hạo cười khổ, trong lòng bọn nó đang oán trách anh, chỉ không nói, không nhìn, không để ý tới, lạnh nhạt , giống như An Tâm Á. . . . . .

"Tra được rồi. . . . . ." Đêm 13 cau mày, khiến Trình Quân Hạo nhất thời khẩn trương, "Lâm Khả Nhân ở chỗ nào? !"

Giọng nói của anh có chút mùi vị khẩn trương.

"Ở vùng ngoại ô. . . . . ." Đêm 13 nhàn nhạt lướt mắt nhìn anh, "Vùng ngoài ô gần sườn đồi ngay khu biết thự của anh. . . . . ."

Trình Quân Hạo lập tức liền đứng lên, "Tôi trở về tra một chút đầu mối. . . . . ."

Không có người trả lời, cả tòa nhà trong biệt thự chỉ có tiếng gõ bàn phím.

Trình Quân Hạo lao ra, lái xe lên đường, An Bình An Tĩnh hai đứa bé này, xem ra là rất thích Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên, đối với bọn họ lại rất thân mật và tin tưởng mức độ so với anh thì sâu sắc hơn rất nhiều.

Thì ra Trình Quân Hạo anh cũng có lúc kém cỏi như vậy.

Thì ra năng lực sử dụng máy tính của An Bình đúng là xuất thần nhập hóa, Trình Quân Hạo coi như đã nhìn rõ. . . . . . Thằng bé này.

Đêm 13 khẽ mỉm cười, hướng về phía vô tuyến nói chuyện, "Phi Yên, người đàn bà Lâm Khả Nhân này cùng An Tâm Á không có ở cùng nhau, Trình Quân Hạo đã đi tìm cô ta, ta nghĩ chúng ta phải đi trước điều tra một chút Phó Vũ Hoàng của Hổ Bang đi, nói không chừng sẽ có đầu mối, nếu không có, thì ngay cả cái nhánh bên Ôn Tâm cũng điều tra luôn, nghe nói sau khi Ôn Tâm bị ném ra khỏi Hổ Bang, thì không biết trốn đi đâu hiện tại vẫn chưa tìm ra, ta đột nhiên thật tò mò, ngay cả Phó Vũ Hoàng cũng không dám bảo vệ người này, ai có thể có cái bản lãnh tới che chở ả ta, không chừng chuyện có thể câu ra một mẻ cá lớn đang ẩn núp sau lùng đó. . . . . ."

Bộ Phi Yên cười khẽ, "Cái mặt của mày chỉ sợ thiên hạ không loạn suy tính riêng trong lòng vẫn không hề đổi. . . . . ."

An Bình nghe xong trong lòng hơi kinh hãi, "Hai người các anh đứng đắn một chút, mẹ ta bây giờ vẫn không biết sống chết ra sao kìa. . . . . ."

"Bình tĩnh á..., Trữ Trữ. . . . . ." Đêm 13 cười khẽ, "Mới vừa rồi ta rất muốn nói, nhưng nhìn thấy Trình Quân Hạo ở đây, ta cùng Phi Yên khó chịu, không muốn nói ra, chuyện này, tuy nói có chút khó hiểu, nhưng hiện tại mẹ cậu tạm thời không có việc gì, ta cùng Phi Yên vẫn cứu kịp. . . . . ."

Đôi mắt An Bình chuyển động, "Chuyện này là thật. . . . . ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.