Hoàng Phủ Dật và Tĩnh Huyền đến kinh thành trước khi diễn ra quốc khánh đại điển một ngày, cả người mệt mỏi tìm một khách điếm nghỉ chân.
“Huyền đệ, có mệt hay không?” Hoàng Phủ Dật yêu thương mà dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên mặt y.
“Ta vẫn khỏe, còn Dật ca ca?” Tuy rằng không nhìn thấy một giọt mồ hôi nào trên mặt ý trung nhân, nhưng Tĩnh Huyền cũng giúp hắn xoa xoa.
“Ta không mệt, cảm ơn ngươi Huyền đệ.” Hoàng Phủ Dật là quỷ, đương nhiên sẽ không bị chảy mồ hôi, nhưng thấy tiểu hòa thượng quan tâm hắn như vậy, trong lòng tràn đầy vui mừng.
“Ê, ê, hai người các ngươi sến đủ chưa vậy? Muốn ói quá đi! Dọc đường đi mà cứ đều đều ta ta ngươi ngươi, đến nhìn qua hai ngươi ta cũng cũng không thèm nhìn, ta chịu hết nổi rồi đó.” Y Tuyết ở một bên nhịn không được tức giận nói.
Hoàng Phủ Dật không thèm để ý, “Nhìn không được thì đừng nhìn ha. Ai mượn ngươi bám theo làm gì!”
“Ta là chồn, không phải trùng!”
“Được rồi được rồi, đừng cãi nữa mà.” Tĩnh Huyền vội vã can ngăn.
Thật tình không hiểu nổi hai người này, suốt dọc đường đi cãi nhau không biết mệt?
Một người là sư bá của mình, một người ý trung nhân của mình, hai người Tĩnh Huyền đều không thể theo phe ai, chỉ ép y vào thế khó xử, thực sự là bất đắc dĩ.
“Ha ha, đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu*!” Vân Không đạo sĩ đột nhiên xuất hiện tại cửa khách điếm, tiêu sái đi đến!
(*: đi mòn giày sắt vẫn tìm không ra, ai ngờ nó lại nằm ngay trước mắt. Ý nói là có những thứ mình tìm hoài không ra nhưng lại vô tình mà nhìn thấy chẳng mất tý công sức gì)
“Sư phụ!” Hoàng Phủ Dật nhìn thấy sư phụ, thập phần kinh hỉ!
“Ha ha, hảo đồ nhi! Sư phụ vốn đang lo lắng, kinh thành lớn như vậy, thế nào tìm được hai đứa? Không nghĩ tới tài một bước tiến khách sạn bình dân, tựu gặp phải các ngươi.”
“Tiểu sư phụ, thật tốt quá, ta có chuyện quan trọng tìm ngươi thương lượng, hai người chúng ta phải hợp tác, ta nói ngươi a ~ a vị tiểu đệ này là ai?” Vân Không đạo sĩ nói chưa hết câu, đột nhiên chỉ chỉ vào bạch y mỹ thiếu niên bên cạnh Tĩnh Huyền.
“Ha ha… Sư phụ! Người gọi hắn là tiểu đệ, người đùa vui thật! Ha ha…”
“Gì kỳ vậy, ta gọi sai sao?” Vân Không đạo sĩ không giải thích được cứ gãi gãi đầu.
Y Tuyết luôn luôn tự cho mình lớn hơn người khác, nay lại bị kẻ kia kêu một tiếng tiểu đệ, quả thực chọc tức hắn! “Cái tên có mắt như mù kia! Còn dám tự xưng cái gì mà sư phụ? Thực sự là làm trò cười cho thiên hạ a! Cũng khó trách, có sư phụ giỏi tất có đồ nhi giỏi! Sư phụ nhà ngươi một kẻ vô dụng như thế, cư nhiên cũng sẽ dạy dỗ ra một Hoàng Phủ Dật y như thế! Vậy sao có thể sánh với Huyền nhi nhà chúng ta, trong sáng thông minh, thực sự là bậc kỳ tài, tài năng trí tuệ cao ngút trời a!”
Mắt thấy thiếu niên nói năng lỗ mãng, Vân Không đạo sĩ tức quá, đang muốn dạy cho hắn một bài học thì đột nhiên nhìn thấy phía sau hắn xuất hiện thân hình của con tuyết ly, thoáng chốc bừng tỉnh đại ngộ!
“Ha ha… còn tưởng nhân vật nào lẫy lừng lắm? Hóa ra chỉ là một con mèo trắng a.” Vân Không đạo sĩ cố ý dùng ngữ khí chăm chọc.
“Ta là chồn trắng, không phải mèo trắng!” Y Tuyết bị chọc, tức giận dậm chân!
“Ha ha… mèo con! Mèo con! Meo meo! Meo meo!” Vân Không đạo sĩ cố tình dùng tiếng mèo trêu ghẹo, chọc tức tên tiểu tử thối kia!
“Đáng ghét! Tên thối đạo sĩ kia! Ngươi có ngon thì đừng có chạy!” Y Tuyết tức giận dậm chân cái rầm, đuổi theo tên thối đạo sĩ kia!
Thấy hai người một chạy một đuổi chỉ trong chốc lát đã không thấy đâu, Hoàng Phủ Dật và Tĩnh Huyền không khỏi hai mặt nhìn nhau.
“Vừa rồi đạo trưởng chẳng phải nói có chuyện quan trọng muốn tìm ta thương lượng sao? Sao lại chạy mất rồi?” Tĩnh Huyền không giải thích được hỏi.
“Ai biết? Sư phụ lúc nào cũng điên điên khùng khùng vậy đó.” Hoàng Phủ Dật nhún nhún vai. “Được rồi, Huyền đệ, ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngày mai có đại sự gì vậy, vì sao nhất định nội trong ngày hôm nay phải đến kinh thành cho bằng được?”
“Không... Không có gì, bởi vì sư tổ có nói, ngày mai sẽ diễn ra quốc khánh đại điển, nhất định phải có mặt đế dâng Lưu quang bảo điển cho hoàng thượng.”
“À, ra là thế.” Hoàng Phủ Dật gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói. “Huyền đệ, ngươi nhất định đã mệt mỏi lắm rồi phải không? Chúng ta vào phòng nghỉ ngơi đi, ca ca xoa bóp cho ngươi nhé? Hắc hắc.”
Thấy ý trung nhân cười đầy gian tà, Tĩnh Huyền không khỏi đỏ mặt “Dật ca ca lại muốn bày trò gì phải không?”
“Không có a. Ca ca giúp đệ đệ xoa bóp, cho bớt mệt nhọc, là chuyện bình thường thôi mà.”
Y Tuyết nghe vậy thiếu chút nữa muốn bất tỉnh cho rồi, liền lập tức ngừng lại, quay đầu lườm thị nữ kia!
Vân Không đạo sĩ trốn ở trên cây nghe được, thật muốn cười thành tiếng!
Nhưng để tránh làm người dưới kia giật mình, hắn phải cố nén.
“Tiểu Thanh, ngươi sai rồi, đây không phải là bạch miêu, mà là một con tuyết ly hiếm thấy.”
Nữ tử vừa mở lời kia thanh âm ôn nhu động nhân, gương mặt xinh đẹp như thiên tiên.
Y Tuyết nghe xong thiếu chút nữa cảm động muốn rơi nước mắt.
Ô ô… Trong hàng vạn người cuối cùng cũng có người có mắt!
“Tuyết ly? Oa, nương nương, người thật sự hiểu biết rộng, Tiểu Thanh từ trước đến giờ chưa hề thấy qua đó. Xin hỏi nương nương, người làm sao mà biết được ạ?”
“Tuyết ly là loài vật hiếm thấy trên nhân gian, trước khi ta tiến cung, đã từng có người tiến cống cho hoàng thượng, hoàng thượng thấy ta vô cùng yêu thích nên đã ban nó cho ta.”
“Oa, vậy con tuyết ly hiện giờ ở đâu? Sao Tiểu Thanh không thấy?”
“Ai… những thứ ta yêu quý, đều đã bị hoàng hậu giết hại hết rồi.”
“Lại là cái mụ hoàng hậu độc ác kia! Bà ta rốt cuộc muốn tạo ra bao nhiêu nghiệt chướng đây chứ!”
Y tuyết nghe được có người hại chết đồng loại của mình, trong lòng cũng tràn đầy căm phẫn, hận không thể lập tức cắn chết cái bà hoàng hậu kia!
“Vân Phi nương nương, xin người đừng quá thương tâm, nô tỳ tin rằng ông trời sẽ trả lại công bằng cho người.”
Vân Không đạo sĩ nghe được bốn chữ “Vân Phi nương nương”, trong lòng giật mình!
Vân Phi nương nương?
Nàng ta chẳng phải chính là thân mẫu của Dật nhi hay sao?
Hóa ra nàng ta vẫn chưa chết?
Vân Không đạo sĩ không thèm trốn nữa, lập tức từ trên cây bay xuống đất!
“A a ——! Ngươi là ai?”
Tiểu Thanh thấy trong rừng cây đột nhiên xuất hiện một xú nam nhân, lập tức hai tay giang rộng che chắn phía trước Vân Phi nương nương.
“Cô nương đừng sợ, bần đạo chính là Vân Không đạo sĩ. Có việc muốn hỏi Vân Phi nương nương.”
“Ngươi có đúng hay không do hoàng hậu phái tới? Mau tránh ra!” Tiểu Thanh vô cùng trung thành mà đứng yên không di chuyển.
“Vân Phi nương nương, sự việc liên quan an nguy của hoàng thượng, mạo muội cầu kiến, thỉnh nương nương thứ lỗi.”
“Tiểu Thanh, tránh ra nào. Để ta gặp vị đạo trưởng này.” Vân Phi ôn nhu nói.
“Dạ, nương nương.” Tiểu Thanh tuy rằng từ từ thói lui, nhưng ánh mắt vẫn phi thường cẩn thận mà nhìn chằm chằm vào Vân Không.
“Nương nương, xin hỏi người có phải lúc đương thời đã hạ sinh một tiểu hoàng tử?”
“Đúng vậy.” Vân Phi nhớ đến hài nhi bị hoàng hậu kia hại chết, trên mặt hiện lên nỗi đau thương.
Vân Không đạo sĩ mừng rỡ nói “Tất cả đều là ý trời! Nương nương, theo bần đạo được biết, ngày mai tại quốc khánh đại điển, hoàng hậu sẽ tiếp tay với quốc sư ám hại hoàng thượng!”
“Cái gì? Ám hại hoàng thượng?” Vân Phi kinh hô một tiếng “Đạo trưởng, vậy ta nên làm thế nào bây giờ?”
“Nương nương xin yên tâm, bần đạo sẽ cố gắng hết sức bảo vệ hoàng thượng. Nhưng nếu có nương nương cùng đồng hành, tại chỗ vạch trần độc kế của hoàng hậu cùng quốc sư, vậy sẽ càng tốt hơn!”
“Chỉ cần có thể cứu được hoàng thượng, có chết ta cũng không màn! Thỉnh đạo trưởng cho ta đi cùng.”
“Nô tỳ cũng đi!” Tiểu Thanh ở một bên giơ tay.
Y tuyết thấy tất cả mọi người như thế, thể nào lại không nhào vô góp vui chứ, vậy nên cũng bắt chước giơ cái tay lông xù bé xíu lên, tư thế dễ thương vô cùng khiến Vân Không cười ha ha!
******
“Hoàng thượng dậy đi, dậy đi, hoàng thượng.”
Trong tẩm cung của hoàng đế, mấy cung nữ luống cuống tay chân mà đánh thức hoàng tượng tỉnh lại.
Hôm nay là quốc khánh đại điển mỗi năm một lần, vạn nhất hoàng thượng đến muộn, hoàng hậu chắc chắn sẽ giận dữ.
Đến lúc đó cái mạng các nàng khó mà bảo toàn.
Thế nhưng hoàng thượng uống rượi đến tối mịch, say bét nhè, còn đang liên tục nói nói mớ…
Mấy người cung nữ trong tẩm cung cứ rì rầm nói ra nói vào mấy chục năm trời, ai ai cũng không ngừng thổn thức.
Vân Phi lúc còn trẻ, khi đó hoàng thượng khí thế hiên ngang, anh minh vũ dũng* biết bao nhiêu.
(*: anh minh dũng cảm)
Hoàng thượng cùng Vân Phi bên nhau vô cùng hạnh phúc, trong cung thường xuyên tràn ngập tiếng cười.
Nhưng từ khi tiểu hoàng tử mắc bệnh qua đời, Vân Phi thương tâm mà chết theo, hoàng thượng từ lúc đó ngày đêm mượn rượi giải sầu, suốt ngày sa vào tại rượu chè bê tha, không màn đến triều chính.
Ngày nay trên dưới trong cung đều do một tay hoàng hậu thao túng, cựu thần ai ai cũng cảm thấy bất an, ngay đến cung nữ hạng bét cũng phải run sợ, một khi không cẩn thận đắc tội hoàng hậu, đầu sẽ rơi xuống đất.
“Ai, Vân Phi nương nương ôn nhu hiền thục, đối với chúng ta trên dưới tốt như vậy.”
“Đúng vậy, Vân Phi nương nương chính là thiên tiên hạ phàm, nếu không sao hoàng thượng lại bỏ mặc hậu cung ba ngàn người, mười mấy năm vẫn chỉ sủng ái duy nhất Vân Phi nương nương chứ.”
“Đừng nói nữa! Tai mắt hoàng hậu đầy trong cung, vạn nhất bị nghe được, các ngươi còn giữ nổi cái mạng?”
Mấy người cung nữ lập tức câm như hến.
“Chúng ta mau đánh thức hoàng thượng đi.”
Mấy người cung nữ cố gắng kiên nhẫn cùng nỗ lực, rốt cục cũng đánh thức được hoàng thượng.
Vừa giúp hoàng thượng thay quần áo nón mũ chỉnh tề xong thì hoàng hậu giá lâm.
Mấy người cung nữ một thân đổ mồ hôi lạnh, vội vã quỳ xuống đất nghênh tiếp.
(*: hy vọng đối phương vẫn khỏe từ ngày chia tay)
“Hứ, không cần giả đò khách khí, ngươi hôm nay đến đây, có đúng hay không muốn phá hỏng hảo sự của ta?” Lưu Phong đạo sĩ cư nhiên biết sư đệ nhận ra được hắn đang thi triển “Thất độc đại pháp”.
“Sư huynh, Thất độc đại pháp ác độc không gì sánh được, môn quy của Thất tinh giáo chúng ta có nói không được dùng nó để hại người, sư huynh ngươi —— “
“Câm miệng! Đừng có nói cái gì Thất tinh giáo với ta! Ta không thừa nhận!”
“Hứ, bằng không thì sao? Ngươi căn bản không phải đối thủ của ta!” Lưu Phong đạo sĩ biết rõ đạo hạnh của Vân Không không bằng hắn.
“Một mình đệ đương nhiên không phải đối thủ của huynh, nhưng thiên lý chiêu chương*, ông trời sẽ phái người xuống tương trợ cho đệ! Tiểu sư phụ, thỉnh.”
(*: rõ ràng, hiểu rõ, nhìn thấu)
Giữa lúc Vân Không đạo sĩ gọi, Tĩnh Huyền ngày hôm nay đã gia tăng pháp lực từ trên trời hạ xuống, xuất hiện trước điện tế.
Lưu Phong đạo sĩ nhìn người đến tương trợ cho sư đệ hóa ra chỉ là một tiểu hòa thượng, khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Hứ, sư đệ tìm không được ai giúp đỡ hết sao? Lại đi thỉnh một tiểu hòa thượng, thực sự là buồn cười.”
“Ha ha… Sư huynh đừng xem thường y, y thế nhưng chính là người hộ tống bên mình phật môn chí bảo ——『 Lưu quang bảo điển 』!”
“Cái gì? Lưu quang bảo điển?” Lưu Phong đạo sĩ nghe vậy hoảng hốt!
Tĩnh Huyền đi tới trước mặt hoàng đế, hai tay chấp trước ngực mà hành lễ, cung kính dâng lên bảo điển, “Hoàng thượng, Tĩnh Huyền đặc biệt mang Phật môn chí bảo ——『 Lưu quang bảo điển 』 dâng lên cho người. Tâm nguyện mong muốn hoàng thượng long thể an khang, thiên hạ yên ổn, tạo phúc sinh linh.”
Hoàng thượng còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, không nghe ra được cái gì bảo điển nên cũng không hề phản ứng, khiến Vân Không đạo sĩ không khỏi thở dài ——
“Ai, hỏi thế gian tình là gì, ngay cả vua một nước cũng vi tình mà khổ. Xem ra thắt nút cần phải có người tháo nút. Vân Phi nương nương, hôm nay chỉ có người mới có khả năng thức tỉnh hoàng thượng mà thôi!” Vân Không đạo sĩ cầm trong tay “Hiện thân chú” ——
“Y sách gia lực, hiện!”
Một vị nữ tử mỹ lệ tựa thiên tiên hạ phàm thoáng chốc xuất hiện ở trước mặt mọi người ——
Hoàng hậu sắc mặt đại biến!
“A —— chính là Vân Phi nương nương!” Mọi người kinh hô liên tục.
“Trời ạ, đây là yêu pháp gì? Mau bắt nàng ta lại!”
Trong lúc mọi người ở đây một mảnh hỗn loạn, Vân Phi nương nương lẳng lặng đi tới bên cạnh hoàng thượng, ôn nhu mà gọi, “Hoàng thượng, Vân nhi đến thăm chàng đây.”
“Vân nhi? Vân nhi đến thăm ta sao?” Hoàng thượng phút chốc ngẩng đầu lên ——
Hai người bốn mắt chạm phải nhau, như đã xa cách một đời!
“Vân nhi, vân nhi, thật là nàng sao? Trẫm điều không phải đang nằm mơ?” Hoàng thượng viền mắt rưng rưng, bàn tay run rẩy muốn chạm vào khuôn mặt tuyệt mỹ, nhưng do dự không dám chạm vào.
Ngài sợ nếu chạm vào, Vân Phi sẽ như bọt biển, tan biến mất thôi…
“Hoàng thượng, chàng không phải đang nằm mơ, là thiếp, thật sự là thiếp…” Vân Phi cầm lấy tay hoàng thượng mà chạm vào mặt mình, nước mắt cũng nữa nhịn không được theo viền mắt chảy xuống…
“… Thật là nàng, Vân nhi! Bảo bối của trẫm! Ô ô ——” hoàng thượng phát ra một tiếng khốc hảm, một tay ôm chặt lấy ái nhân vào trong lòng!
Hai người ôm nhau mà khóc, đều thề nguyện đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không bao giờ … chia lìa nữa.
Hoàng hậu thấy thế quả thực vì đố kị mà phát điên!
Hận ý lấp đầy trong lòng khiến nàng ta la lên, “Quốc sư, mau, mau lên!”
Lưu Phong đạo sĩ nghe vậy lập tức chạy đến trước cái vạc sắt, chuẩn bị khai triển “Thất độc đại pháp”, lấy cái mạng của hoàng đế ——
“Sư huynh, huynh đừng hòng thực hiện được! Khởi ——” Vân Không đạo sĩ vung phất trần lên, thiết đỉnh ngàn cân bay lên giữa không trung!
“Hứ, vặt vãnh!” Lưu Phong đạo sĩ cũng dùng pháp lực quán nhập trong đó, hai người thi triển kỳ chiêu, khiến thiết đỉnh lượn vòng chuyển động trên không trung, ai nấy trong lòng đều run sợ!
Lưu Phong đạo sĩ sợ đêm dài lắm mộng, không muốn cùng y dây dưa, vội vã xuất “Ly tự quyết “, hét lớn một tiếng “Ly ——!”
Pháp lực của Vân Không đạo sĩ trong nháy mắt tan biến, nội lực mạnh bắn ngược vào thân khiến ngực y bị trùng đòn nghiêm trọng, miệng phun ra một ngụm máu tươi ——
“Ta không sao… Mau, mau cùng ta liên thủ phá cái vạc sắt kia! Đừng để y tiếp tục thi pháp, nếu không hoàng đế sẽ mất mạng!”
“Dạ!”
Tĩnh Huyền theo lời chỉ giáo của Tịch Không đại sư, vận dụng “Lưu quang bảo điển” để tu luyện khiến pháp lực tăng rất mạnh, hôm nay lại cùng Vân Không đạo sĩ liên thủ, phát ra sức mạnh khinh thường!
Ầm ——
Thiết đỉnh vỡ nát trong không trung, nổ thành những mảnh nhỏ!
“A a ——” Lưu Phong đạo sĩ bị “Thất độc đại pháp” đánh ngược trở về, bản thân bị thương nặng, phát ra tiếng la thảm thiết thê lương, hốt hoảng bỏ chạy!
“Đạo trưởng, chúng ta có cần đuổi theo không?” Tĩnh Huyền hỏi.
“Ai, thôi, sư huynh bị trúng Thất độc đại pháp, sợ là sống không còn được lâu, để huynh ấy đi đi.” Vân Không đạo sĩ một tiếng thở dài.
Hắn cũng như Vân Phi đâu biết được độc kế của hoàng hậu, tất nhiên là rất giận dữ!
“Không —— thả ta ra —— ai gia không thua! Không thua các người đâu! A a ——” hoàng hậu giống như bị điên!
Dung nhan mỹ lệ như thiếu nữ của nàng ta, bỗng nhiên tại trong nháy mắt hóa già nua. Hóa ta nàng ta đã dựa vào pháp thuật của quốc sư để duy trì thanh xuân bất lão, hôm nay quốc sư tan tác mà chạy, pháp thuật tự nhiên mất đi hiệu lực.
Sau khi hoàng hậu bị bắt giam, chúng thần ai ai cũng vui mừng khôn xiết, cùng đến chúc mừng hoàng thượng.
Một đại kiếp nạn hành thích hoàng đế, cuối cùng bình an kết thúc.