Mẹ! Ta Yêu Ngươi

Chương 51: Quyền nuôi dưỡng



Trình Vân Phi ngồi trên ghế lái nhìn qua kính xe, Tôn Vũ Hi đang nằm trên đùi nàng ngủ. Tôn Vũ Hàn vuốt mái tóc dài của con gái, nhìn con gái đang ngủ say.

"Hàn chuyện này em tính sao, nếu Trần Tầm đòi lại quyền thì sẽ rắc rối đấy". Trình Vân Phi ngừng xe lại,phía trước đang bị kẹt xe.

"Đừng nói". Tôn Vũ Hàn đưa tay lên miệng bảo cô im lặng, nàng biết con gái là đang giả vờ ngủ. Con bé không biết phải làm như thế nào, nên đang giả vờ để không phải đối mặt.

Trình Vân Phi cũng không nói gì, lại nhìn về phía trước. Chỉ vài tháng nữa là Tôn Vũ Hi sẽ đủ 18 tuổi, đến lúc đó con bé sẽ đủ quyền quyết định.Nhưng giờ nếu Trần Tầm đưa đơn đến tòa, khẳng định Tôn Vũ Hi sẽ phải đi với hắn. Dù pháp luật luôn cho đứa trẻ quyết định chọn lựa, nhưng nàng lại không phải mẹ ruột của cô.


Tôn Vũ Hi nhắm mắt cố gắng kiềm chế nước mắt sắp rơi, người mà nàng luôn mơ ước đã xuất hiện. Có đủ cả ba lẫn mẹ, nhưng họ như thế thì có thể cần sao. Mẹ thì lợi dụng cô kiếm lợi, ba thì dù thủ đoạn bỉ ổi như thế. Cô thà mình là một đứa bị vứt ngoài đường, cô thà rằng không gặp được bọn họ. Tôn Vũ Hi xoay người úp mặt vào bụng nàng, bờ vai run lên đã không kiểm soát được rồi.

Tôn Vũ Hàn cảm nhận ướŧ áŧ nơi vùng bụng, nhìn bờ vai run lên vì cố gắng kìm nén tiếng khóc. Tôn Vũ Hàn đưa tay vuốt lấy lưng cô như một cách an ủi, nàng không nói nhưng trong lòng rất đau. Giờ ở hoàn cảnh này nói lời gì cũng không có ích, chỉ có thể dùng sự dịu dàng của nàng quan tâm cô.

Khi về đến nhà Tôn Vũ Hi vẫn ôm lấy nàng không buông, gương mặt vùi vào lưng nàng mà đi vào nhà. Trình Vân Phi nhìn theo cả hai cho đến khi cửa đóng lại, cô không theo vào nhà vì vào cũng không giúp được gì. Người mà Tôn Vũ Hi cần nhất bây giờ là nàng, dù cho cô cả thế giới cũng không bằng Tôn Vũ Hàn.


Tôn Vũ Hàn vẫn để con gái bám trên lưng mình như thế, trên lưng cũng đã ẩm ướt rồi. Tôn Vũ Hàn vừa đóng cửa lại đã xoay người ôm lấy cô vào lòng, ở bên ngoài nàng không thể ôm cô thế này. Tôn Vũ Hi vùi trong lòng nàng nước mắt đã ngừng rơi, đột nhiên bế bỗng nàng lên.

"A". Tôn Vũ Hàn giật mình la lên tay vòng lên ôm cổ cô, nhìn cô bế nàng đi vào phòng.

Tôn Vũ Hi đặt nàng nằm xuống giường , nàng chưa nói được câu nào đã bị cô hôn lấy. Tôn Vũ Hi rất bá đạo mà độc chiếm đôi môi của nàng, mạnh mẽ đến sinh đau. Tôn Vũ Hàn nhìn đôi đồng tử đỏ hoe dâng lên du͙ƈ vọиɠ, nàng nhắm mắt đáp trả lại cô. Tôn Vũ Hi dường như không hôn đủ, cô muốn hôn nàng thật nhiều. Hôn đến khi môi nàng sưng đỏ mới dừng lại, cô đưa tay chạm vào môi nàng. Tôn Vũ Hàn lưỡi nhỏ chạm đến ngón tay cô, quấn lấy khiến cô cảm thấy tê dại.


Tôn Vũ Hi dời ngón tay lại dùng môi đáp trả, hai vật nhỏ như rắn quấn quýt không rời. Người tiến ta lui không muốn dừng lại, đến khi không thở nổi mới tách ra. Vệt sáng kéo dài rồi đứt đoạn, một chút vươn trên khóe môi nàng. Tôn Vũ Hi nhanh chóng hôn lấy, rồi cắn nhẹ cằm nàng. Cô dời xuống hôn lên xương quai xanh xinh đẹp, mút nhẹ tạo ra vết hồng ngân. Tôn Vũ Hàn hơi nghiên đầu, để cô dễ dàng cắи ʍút̼.

Tiếng rên khẽ theo từng động tác vang lên, nhẹ nhàng như lông vũ chạm vào lòng cô. Tôn Vũ Hi cởi đi áo của nàng, khiến nơi căn tròn bại lộ. Tôn Vũ Hi cúi xuống ngậm lấy đỉnh hồng nhạt, khẽ mút nhẹ một cái. Tôn Vũ Hàn tay ôm lấy eo cô, hơi ưỡn ngực hơi thở nặng nhọc. Đột nhiên cô lại dừng ,im lặng mà giữ lấy tư thế chôn trước ngực nàng. Tôn Vũ Hàn khó hiểu muốn mở miệng hỏi ,thì cảm thấy ngực một mảnh ướŧ áŧ, con gái nàng đang khóc.
Tôn Vũ Hi vùi đầu vào ngực nàng, phát ra từng tiếng từng tiếng nức nở. Tôn Vũ Hàn ôm lấy cô nàng nghiên người để cô nằm song song với mình. Tôn Vũ Hi không muốn cô lại đè lên người nàng, đầu lại chôn vào ngực nàng. Tôn Vũ Hàn nhìn con gái khóc tức tưởi lòng đau nhói, nàng nâng tay chạm vào mông cô. Tôn Vũ Hi tuy đang khóc nhưng gương mặt đã đỏ ửng, cô ngẩng đầu nhìn mẹ nằm dưới thân.

"Không muốn tiếp tục sao". Tôn Vũ Hàn ánh mắt dịu dàng ôn nhu, dù cô muốn điều gì nàng sẽ cho cô điều đó.

"Muốn". Tôn Vũ Hi ánh mắt như suy nghĩ điều gì, rồi xoay người nằm dưới thân nàng." Con muốn là người của mẹ".

Tôn Vũ Hàn sững sờ không nghĩ cô sẽ nói điều này, nàng hơi do dự, ánh mắt có vẻ lẩn tránh. Tôn Vũ Hi nhìn nàng cũng đã hiểu nàng nghĩ gì, cô cảm thấy càng ấm ức hơn. Nước mắt lại lăn xuống, nhưng là âm thầm rơi không có tiếng khóc , môi bị răng cắn đến tái đi. Tôn Vũ Hi đưa tay che mắt mình lại, không muốn nhìn đến ánh mắt do dự của nàng.
"Con muốn ngủ". Tôn Vũ Hi đẩy nàng nằm lên giường, cô nằm xoay lưng không muốn nhìn nàng.

"Tiểu Hi". Tôn Vũ Hàn gọi tên cô, nàng biết cô đang trách mình.

"Mẹ tại sao không muốn con,có phải vì con là con gái của họ, mẹ cảm thấy con giống họ không". Tôn Vũ Hi tâm tình như rơi xuống vực thẳm, mẹ chưa từng muốn mình, là vì mình xấu xa ư. Dù biết mẹ không nghĩ như thế, nhưng cô lại cố tình nói. Tại sao mẹ lại không muốn cô chứ,mẹ sợ cái gì.

"Không có". Tôn Vũ Hàn lập tức nói, nàng ôm lấy cô từ sau lưng."Mẹ luôn kìm nén du͙ƈ vọиɠ đối với con, mẹ sợ khi thật sự trưởng thành con sẽ không muốn mẹ nữa".

"Con không nghe". Tôn Vũ Hi bịt tai lại nước mắt không ngừng rơi, giống như nước mắt chỉ để khóc cho ngày hôm nay.

Tôn Vũ Hàn ngồi dậy đè lên người cô, tay xoay mặt cô đối diện với mình. Đôi mắt cô đỏ hoe nước mắt không ngừng rơi, nàng đau lòng hôn lên mắt cô. Tôn Vũ Hi mi mắt run lên, tay vòng qua ôm lấy cổ nàng kéo một cái. Hai phiếm môi mềm mại chạm vào nhau,có ngọt ngào cũng có vị mặn đắng của nước mắt. Tôn Vũ Hàn tay chạm vào nút áo sơ mi, chần chờ một chút rồi cởi ra.
Tôn Vũ Hi tùy ý để nàng vứt áo mình xuống đất, môi hôn tách rời lại chạm vào nhau. Vật mềm mại ma sát lẫn nhau, cơ thể rất nhanh thì nóng lên. Tay cô di chuyển trên lưng nàng vuốt ve,khóe môi tràn ra một ít mật ngọt. Tôn Vũ Hàn tách khỏi môi cô,nàng nhìn đôi nhũ phong trắng như tuyết đến ngây người.

Nhẹ nhàng cúi xuống ngậm lấy, mềm mại thật khiến lòng yêu thích. Tôn Vũ Hàn tay không nhàn rỗi xoa nhẹ bên kia, miệng không ngừng chăm sóc thứ khiến nàng yêu thích. Tôn Vũ Hi rên khẽ ,đây là lần đầu mẹ đối với cô như thế. Mỗi lần mẹ lướt qua điều khiến cô vừa khó chịu vừa thư thái, bụng dưới cũng trở nên kỳ lạ. Tôn Vũ Hàn nhớ cách con gái từng chiều chuộng  mình , nàng cũng muốn con gái có được cảm giác đó. Vùng bụng thật săn chắc, có lẽ là vì cô tập võ đi. Tôn Vũ Hàn gở ra khóa quần kéo xuống, nàng đưa tay cởi đi phần trở ngại cuối cùng. Thật đẹp, Tôn Vũ Hàn nhìn đóa hoa rồi cúi xuống.
"Mẹ... ưm".

Tôn Vũ Hi chân bị mở rộng, tay đang nắm chặt ga giường. Tôn Vũ Hàn nghe cô gọi nhưng vẫn tiếp tục, nàng yêu thích tiếng kêu của cô. Tất cả mọi thứ đều là nàng cấp cho cô , cũng như thứ âm thanh dễ nghe của cô cũng chỉ dành cho nàng. Tôn Vũ Hi khó chịu vặn vẹo phần eo,lại bị nàng dùng tay ôm lấy. Tôn Vũ Hàn thích thứ mật ngọt này, hương vị này chỉ có nàng được thưởng thức.

Tôn Vũ Hàn ngẩng đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, ánh mắt như lạc vào sương mù, trong suốt mang theo hơi nước. Tôn Vũ Hàn tay xoa nhẹ nơi đóa hoa, nàng hơi do dự nên vẫn chưa tiến vào. Tôn Vũ Hàn nhắm mắt lại rồi lại mở ra, nàng từ hạ thân tiến lên người cô. Môi hôn lấy môi cô, tay một đường tiến thẳng vào.

Tôn Vũ Hi rất đau tay nắm chặt ga giường đến nhăn nhúm, cô đã là người của nàng. Tôn Vũ Hàn nhìn chất lỏng màu đỏ theo tay chảy xuống, vừa đau lòng vừa vui vẻ. Nàng đau là vì nàng biết cảm giác phá thân rất đau, nàng vui là vì con gái đã thuộc về nàng. Môi hôn lại tiếp tục, tay cũng đã di chuyển. Tôn Vũ Hi âm thanh uyển chuyển theo từng cử động của nàng, Tôn Vũ Hàn cảm giác tay bị hút chặt rồi một dòng chất lỏng lại tuôn ra.Tôn Vũ Hi sau khi cao trào thì không còn sức lực nữa, cô nhắm mắt lại môi hé mở hơi thở hỗn loạn. Tôn Vũ Hàn ánh mắt tối lại, trong lòng vẫn còn muốn chiếm giữ cô. Lúc con gái nằm dưới thân nàng mà nở rộ, nàng không biết diễn tả cảm giác vui sướng ra sao. 
Tôn Vũ Hàn cảm thấy đùi cũng hơi ướŧ áŧ, dĩ nhiên là đã động tình. Nàng bước xuống giường đi vào phòng tắm thanh tẩy một chút, khi bước ra còn đem theo một ít nước ấm. Tôn Vũ Hàn ngồi xuống giường lấy khăn nhúng nước, rồi vắt khô giúp cô lau người. Tôn Vũ Hi hưởng thụ sự ôn nhu săn sóc của nàng, ánh mắt cũng dần nặng trĩu rồi ngủ thiếp đi.

Tôn Vũ Hàn chăm chú lau sạch người cho con gái, khi nhìn thấy những vết đỏ lấm tấm trên ga giường, thì lòng lại dâng lên một trận xấu hổ. Nàng nhìn con gái đã ngủ say rồi nhìn ga giường, thôi vậy để ngày mai rồi tính. Tôn Vũ Hàn đem mọi thứ dọn dẹp một lần nữa, khi làm xong thì nằm xuống cạnh cô. Tôn Vũ Hi mệt mỏi nhưng vẫn theo thói quen chui vào ngực nàng, Tôn Vũ Hàn ôm lấy cô nàng hôn lên trán cô. Vì mệt mỏi nên cả hai ngủ cả một buổi chiều, đến tối cũng không muốn tỉnh lại. Cứ thế mà trải qua một đêm ấm áp ngọt ngào , dù ngày mai đối mặt với chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết.
Tôn Vũ Hàn rời nhà rất sớm ,hôm nay nàng có cuộc hẹn. Người hẹn nàng không ai khác ngoài Trần Tầm, hắn muốn cùng nàng nói chuyện về Tôn Vũ Hi. Tôn Vũ Hàn không kiên nhẫn mà nghe hắn ngồi kể những chuyện lúc trước, nàng cũng không rảnh rỗi để đi đồng cảm thay hắn. Thứ nàng quan tâm chỉ có một chuyện, hắn muốn nàng giao Tôn Vũ Hi cho hắn.

"Anh thôi đi tôi đã nói là không, sao anh cứ lải nhải như nữ nhân thế". Tôn Vũ Hàn rốt cuộc cũng không chịu nổi, nàng muốn dứt khoát một lần cho xong.

"Dường như em không muốn thỏa thuận". Trần Tầm híp mắt tỏ ý uy hiếp, hắn luôn đạt được đi điều hắn muốn, di chỉ có nàng là hắn không thể có được.

"Cũng là câu trả lời lời như lúc đó, anh không phải cha của Tiểu Hi". Tôn Vũ Hàn nói xong thì dứt khoát đứng lên bỏ đi, ngồi thêm một tí nữa chắc nàng không chịu nổi
"Anh sẽ đến tìm em, lần sau anh sẽ mang theo cả luật sư". Trần Tầm ngồi trên ghế nhìn nàng rời đi mà nói , nếu không được thì sẽ dùng đến biện pháp cưỡng chế.

Tôn Vũ Hàn nhíu mày tay nắm chặt túi xách bước ra ngoài, nàng đưa tay bóp trán đi về phía xe đang chờ. Trần Tầm nếu tìm luật sư thì nàng cũng sẽ đi tìm ,dù bằng cách nào cũng không được để hắn cướp Tôn Vũ Hi.

Tôn Vũ Hi tỉnh lại cũng đã giữa trưa, cơ thể có chút mệt mỏi. Cô ngồi dậy muốn đi vào phòng tắm, vừa ngồi lên đã thấy hơi đau phần hạ thân. Hình ảnh tối qua cứ thế hiện lên trong cô, Tôn Vũ Hi đỏ mặt trên môi vẽ lên một nụ cười. Cô bây giờ đã thật sự thuộc về nàng, hạnh phúc nhất là được trao thân thể cho người mình yêu thương. Tôn Vũ Hi đi vào phòng tắm, mặc dù mệt mỏi nhưng trước mắt cứ như nhìn thấy cả một vườn hoa.
Tôn Vũ Hi cũng đã qua kỳ thi, thành tích học tập ở học kỳ vô cùng xuất sắc.  Cô lại là người nằm trong top mười người đầu bảng, lại đứng hàng thứ ba. Tôn Vũ Hi luôn giữ lấy xếp hạng này, không muốn lên cũng không muốn xuống. Nếu ai không hiểu sẽ nghĩ cô vẫn chưa đủ tài giỏi, ai hiểu sẽ biết cô là cố tình điều chỉnh như thế.

Cũng như thường lệ Tôn Vũ Hi sẽ cùng Nhạc Tiểu Mễ nói chuyện phiếm, nhưng hôm nay cô lại trở thành đối tượng để Tề Nghiên Dương chọc ghẹo. Tôn Vũ Hi trừng mắt nhìn Tề Nghiên Dương, tay kéo chiếc khăn cổ vừa mới bị Tề Nghiên Dương cướp đi.

"Em xem có phải em ăn phải thứ gì nên bị dị ứng không, cổ nổi đỏ hết rồi này". Tề Nghiên Dương cười hả hê chỉ chỉ lên cổ Tôn Vũ Hi, người này đúng là muốn bị đánh.

"Chị không nói nhiều ,người ta sẽ không cho rằng chị chết đâu". Tôn Vũ Hi quấn khăn lên cổ, rồi đứng lên muốn đi ra ngoài.
"Xui xẻo em nói bậy gì đó". Tề Nghiên Dương xua xua tay , ai chết chứ người ta còn đang yêu đời lắm nha.

Tôn Vũ Hi hừ lạnh đi thẳng ra cửa ,cô muốn đến chỗ nàng chờ nàng về. Nhưng khi ra đến cổng trường thì đã gặp người không muốn gặp, Tôn Vũ Hi nhíu mày muốn tránh hắn mà đi.

"Tiểu Hi". Trần Tầm nắm lấy cổ tay cô, hắn muốn nói chuyện với cô.

"Buông". Tôn Vũ Hi ánh mắt lạnh đi, tay hất mạnh tay Trần Tầm.

"Ba muốn giải thích cho con hiểu, ba không hề muốn làm thế". Trần Tầm tiến lên chặn trước mặt cô, dù hắn có tàn nhẫn thế nào thì cũng đối với người khác. Tôn Vũ Hi là con gái hắn, hắn muốn được chăm sóc cho cô.

"Tôi không có ba". Tôn Vũ Hi dứt khoát đẩy hắn ra ,cô không muốn dây dưa thêm nữa.

Trần Tầm làm sao chịu để yên, hắn nắm lấy vai cô ngăn lại. Tôn Vũ Hi bực tức, cô đã rất kìm chế không muốn đánh người. Hai người cứ thế giằng co trước cửa trường, cũng may sinh viên đã về hết nếu không sẽ bị bàn tán như thế nào.
Diệp Vũ Đình do làm một số công việc nên về trễ,nàng đang đi cùng một số nữ sinh thì dừng lại. Diệp Vũ Đình nói lời chào với họ rồi bước nhanh ra cổng, nàng thấy cô cháu gái đang bị người ta quấy rầy.

"Buông tay". Diệp Vũ Đình không có lòng tốt với người như thế, nàng dùng túi sách đánh thẳng vào người hắn.

"Cô". Trần Tầm bị đánh thì tức giận, hắn bị một con nhóc đánh thật mất mặt.

"Dì con không sao". Tôn Vũ Hi thấy Diệp Vũ Đình muốn đánh nữa thì ngăn lại, cô không thể để Diệp Vũ Đình bị liên lụy.

"Không sao thế này mà gọi là không sao, sao con không đánh hắn một trận". Diệp Vũ Đình nhíu mày tay lại muốn đập thêm một cái, giữa ban ngày một ông chú lại quấy phá nữ sinh.

"Không đánh được". Tôn Vũ Hi dù rất không muốn nhưng không thể làm gì, hắn dù thế nào cũng là người tạo ra cô.
Diệp Vũ Đình không vui, nàng vẫn chưa biết được chuyện của Tôn Vũ Hi.Không đánh thì thôi nàng đánh, Diệp Vũ Đình lại giơ tay quơ một cái.

"Cô nhóc quá đáng rồi đấy, tôi muốn nói chuyện với con gái thì sao lại đánh tôi''. Trần Tầm chặn lại túi xách, hắn cảm thấy quá phiền phức đi.

Diệp Vũ Đình nghe hắn nói xong thì ngây người, con gái Tôn Vũ Hi sao. Diệp Vũ Đình nhìn Tôn Vũ Hi, nàng muốn biết là có thật không. Tôn Vũ Hi vẫn im lặng nhưng ánh mắt đầy bi thương, ai có ba lại giống như cô không thật buồn cười.

"Để tôi yên". Tôn Vũ Hi nói xong thì đẩy hắn ra bỏ chạy, ba là ba đó là ba của cô đó.

Trần Tầm nhìn theo cô mà thở dài, ánh mắt hắn lại trở nên thâm trầm. Minh Nhị là cô gây ra tất cả, tôi sẽ khiến cô không thể sống yên.

Diệp Vũ Đình nhìn Tôn Vũ Hi chạy đi,nàng lấy điện thoại gọi cho Tôn Vũ Hàn. Chuyện này phải nói với mẹ, phải tìm cách giải quyết thôi. Nhìn thái độ của Tôn Vũ Hi, nàng thừa hiểu cô không muốn nhận người này làm ba.
Tôn Vũ Hàn nhận được điện thoại thì lập tức đi tìm cô, nàng biết cô sẽ đi đâu. Tôn Vũ Hàn lái xe đến nơi, nàng khóa xe rồi đi vào. Bên trong là một vườn đầy cỏ ba lá, chính tay Tôn Vũ Hi đã trồng chúng. Chính giữa mảnh vườn có một ngôi nhà nhỏ, là lúc trước Tôn Vũ Hi muốn xây dựng nên. Tôn Vũ Hàn mở cửa ra, quả nhiên thân ảnh co ro đang ngồi trong một góc nhà.

Tôn Vũ Hi nghe âm thanh thì ngẩn đầu lên, khi thấy mẹ thì vội lau nước mắt. Cô không muốn mẹ thấy mình yếu đuối như vậy, nhưng giờ cô không thể kiên cường nổi.

Tôn Vũ Hàn ngồi xổm xuống ôm lấy con gái, nàng đưa tay vỗ lưng cô."Con cứ khóc đi,mẹ sẽ luôn ở cạnh con".

Tôn Vũ Hi nghe xong thì nước mắt lập tức tuôn ra, cô đau lòng lắm. Tôn Vũ Hàn cứ thế ôm con gái đến khi cô ngủ thiếp đi, sao mọi chuyện cứ đổ lên đầu cô thế. Một tuổi thơ không trọn vẹn, nàng chỉ mới cho cô một chút hạnh phúc thì đã xảy ra chuyện này. Con gái nàng sao phải chịu đựng như thế, nàng không thể để con gái như thế này được. Tôn Vũ Hàn nhìn con gái rồi đưa ra một quyết định, không cần anh tìm luật sư, tôi sẽ đưa ra thứ mà anh chắc sẽ không thể ngờ tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.