Mê Thất Tùng Lâm

Chương 10



Đêm đông yên tĩnh, những bông tuyết rơi xuống, phát ra thanh âm rất nhỏ.

Ánh lửa chiếu sáng thạch động, Ôn Phong cuộn mình trong lông tơ mềm mại, nhắm chặt hai mắt, lông mày nhăn lại, bàn tay để lộ ra ngoài dùng sức gãi, làn da để lại những vết cào hồng hồng, trên làn da non mịn vô cùng rõ ràng.

Trong móng tay trong suốt rất nhanh tụ tập ghét bẩn, nhét đầy mấy móng tay. Mấy móng tay dùng sức cào cào, cảm giác ngứa trên làn da không những không biến mất lại có xu hướng ngày càng nghiêm trọng.

Ôn Phong rất buồn ngủ, đôi mắt chỉ mở một khe hẹp, anh mông lung ngồi dậy, xốc tấm thảm da trên cơ thể lên, bàn tay vói vào trong quần áo dùng sức gãi, trên làn da trắng nõn ở bụng cũng hiện lên những vết cào đỏ đỏ.

Chiếc đuôi to dài chuyển động trên thảm lông, Duy Tạp Tư vẫn luôn để ý đến Ôn Phong, vì vậy anh vừa có động tĩnh, đôi mắt thú màu vàng đã mạnh mở ra, thân thể cao lớn lại nhanh nhẹn bật dậy, ngồi yên lặng sau lưng Ôn Phong.

Làn da Ôn Phong lúc này đã che kín nốt hồng hồng, truyền đến từng đợt cảm giác ngứa ngày, khó chịu vô cùng, buồn ngủ cũng đã bị xua tan, Ôn Phong hoàn toàn tỉnh táo lại.

Anh lôi kéo quần áo vướng bận trên cơ thể, để làn da sưng đỏ của mình gặp không khí rét lạnh, dễ chịu hơn một chút.

Một trận gió lạnh thổi tới, Ôn Phong rùng mình, làn da trần nhanh chóng nổi gai ốc rập rạp, anh hắt xì thật to.

“Shit!”

Anh buồn phiền mà kéo áo lông che kín cơ thể, nhiệt độ vừa tăng, cảm giác ngứa ngáy không kể lại ập đến, Ôn Phong cảm thấy mình sắp không xong. Từ lúc bắt đầu mùa đông, cho đên bây giờ đã mấy tháng trôi qua, Ôn Phong sợ lạnh, vì vậy cũng đã mấy tháng Ôn Phong không tắm rửa. Hiện tại, làn da cáu bẩn rốt cuộc bạo phát.

Móng tay đầy ghét bẩn của anh, dưới ánh lửa vô cùng rõ ràng, Ôn Phong cảm thấy cơ thể càng ngày càng khó chịu, dùng sức cào, làn da non mịn truyền đến cảm giác đau rát, có lẽ anh đã bị sước da.

Một cái thú trảo to lớn đột nhiên xuất hiện, cầm lấy cánh tay đầy dấu hồng của Ôn Phong, đầu thú to lớn cũng lại gần, ánh mắt của Duy Tạp Tư chuyên chú vào cánh tay yếu ớt dài nhỏ này.

Bộ lông xù mềm mại màu vàng nhẹ cọ vào má Ôn Phong, từ cánh tay truyền đến cảm giác mát lạnh, do tiếp xúc với vảy cứng, anh thở dài thoả mãn.

Chiếc tai nhỏ giấu trong lớp lông mỏng khẽ giật giật, đôi mắt thú sáng ngời quay lại nhìn thẳng vào đôi tròng mắt đen của Ôn Phong.

Hô hấp như ngừng lại, đầu mũi của anh chạm vào mũi Duy Tạp Tư, trên hai gò má mẫn cảm có hơi thở nhẹ nhàng phất qua, Ôn Phong hơi khẩn trương mà mở to mắt, nhìn thẳng vào mắt Duy Tạp Tư.

Đôi mắt màu hoàng kim chói lọi, có oánh lượng kim quang di chuyển, Ôn Phong nhìn mà thấy mê mẩn, ánh mắt bất giác di chuyển gần hơn một chút, hai đầu mũi ma sát, lại gần nhau hơn, đôi đồng tử màu đen phản chiếu lại ánh vàng.

Duy Tạp Tư giống như bị kinh hách, khuôn mặt thú căng cứng lùi lại, cả thân thể hắn văng về phía sau, đập vào vách tường đá cứng rắn, phát ra thanh âm vang vọng.

Đôi mắt thú đảo nhanh qua người Ôn Phong, sau đó Duy Tạp Tư nhảy lên, chiếc đuôi duỗi thẳng, kéo dài sau người, hắn nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Tên kia, biểu hiện lúc nãy là thẹn thùng sao?

Mười ngón tay của Ôn Phong vẫn không ngừng gãi, khoé miệng lại cong lên, nở một nụ cười sung sướng.

Trong màn đêm tối đen lạnh giá, có một vầng sáng màu bạc không ngừng di chuyển, thanh âm cây cối gãy đổ vang lên trong rừng cây tĩnh mịch.

Ngón tay gãi gãi trên cơ thể dần dần giảm tốc độ, Ôn Phong ngã xuống thảm lông, cơn buồn ngủ đánh úp lại. Ánh mắt anh nheo lại, mơ hồ anh nhìn thấy Duy Tạp Tư chân trần đạp tuyết đi tới, trên vai khiêng một cái thùng gỗ thật to. Hắn đem thùng gỗ đặt lên mặt đá, phát ra tiếng vang nặng nề, trong chiếc thùng gỗ màu vàng nhạt có đầy tuyết trắng.

Duy Tạp Tư nhặt mấy viên đá lớn, xếp chỉnh tề xung quanh đống lửa làm phần kê, trên mấy viên đá kê còn đặt một phiến đá mỏng, ngăn chặn ngọn lửa bùng lên. Sau đó, hắn bê thùng gỗ đặt lên trên phiến đá.

Duy Tạp Tư thêm củi vào đống lửa, lửa bùng lên, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao, có những ngọn lửa nhỏ còn bò ra khỏi phiến đá dẹt, bốc lên.

Ôn Phong khoác áo nhung ngốc ngếch đi đến, kiễng chân, nhìn chằm chằm vào trong thùng gỗ. Băng tuyết đang tan rất nhanh, Ôn Phong nhìn như vậy, đáy mắt mang theo vui sướng khát vọng.

“Ta đến đây~”

Ôn Phong nheo lại khoé mắt, nở một nụ cười vui sướng với Duy Tạp Tư. Nếu như anh biết Duy Tạp Tư có thể giải quyết việc tắm rửa của mình đơn giản như vậy, anh đã không thèm nhẫn nhịn.

Khoé mắt thú sâu sắc chiếu lại nụ cười sáng chói của Ôn Phong, chiếc đuôi dài của Duy Tạp Tư dán trên mặt đất nhẹ nhàng đảo qua đảo lại.

Hắn dùng tay bóp nhỏ những khối băng còn trôi trong nước, chiếc đuôi dài lại chú ý điều chỉnh củi gỗ, Duy Tạp Tư giống như không hề để ý đến Ôn Phong ở bên cạnh, chỉ tập trung chú ý vào thùng nước.

Ôn Phong cũng mặc kệ hắn, chăm chú quan sát tuyết tan.

Chiếc thùng gỗ rắn chắc bóng loáng, phát ra mùi gỗ mộc hương thơm ngát, trên mặt nước cũng đã toả ra hơi nước mông lung.

Một cánh tay thon dài đưa lại, ngón tay chạm vào mặt nước một chút, nâng lên,sau đó lại chạm vào nước, sau đó cả bàn tay dần dần cho vào trong nước ấm áp.

Ôn Phong vừa lòng rút cánh tay ướt sũng của mình lại, cởi ra lớp áo lông cùng với quần áo, chỉ để lại chiếc quần lót tam giác che đi chỗ tư mật.

Anh dùng hai tay ôm trước ngực, thân thể trần trụi run run trong khí lạnh.

“Duy Tạp Tư. Mau thả ta vào bên trong!” Miệng đã thở ra sương trắng, Ôn Phong run run nói.

Dưới ánh lửa vàng cam, thân hình anh thon dài với những đường cong duyên dáng, làn da mịn trắng nõn có những vết màu hồng ái muội.

Duy Tạp Tư đứng bên cạnh, ánh mắt thú lạnh như băng nheo lại, con ngươi vàng óng có thứ gì đó đang dục dịch, chiếc đuôi dài trườn đến, vòng quanh phần eo của Ôn Phong.

Khi da tiếp xúc với lớp vảy lạnh như băng, Ôn Phong không thể ức chế rùng mình một cái.

Thân thể anh nhanh chóng được thả vào trong nước ấm. Thoải mái thở dài một tiếng, Ôn Phong lấy tay vốc một vốc nước hất lên mặt, bắt đầu tẩy rửa kỹ càng.

Phía sau anh bỗng truyền đến cảm giác lạnh lẽo khác thường. Lúc này Ôn Phong mới trì độn nhớ đến dị vật trong cơ thể mình.

Trước khi ngủ, Duy Tạp Tư lại nhét vật thể kia vào trong cơ thể anh, thứ lần này so với những lần khác lại to hơn một chút, đường kính đã bằng ba ngón tay của Ôn Phong gộp lại. Lúc đầu, cơ thể anh cũng không thích ứng, nhưng bây giờ, anh đã có thể coi vật kia như không tồn tại.

Lúc này ngồi ngâm người trong nước nóng, vật thể phía nhiệt độ thấp, lạnh lẽo, đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.

Ôn Phong chậm rãi nâng người, hai chân hơi dạng, ngồi chồm hỗm trong thùng nước, tay trái anh bám lấy cạnh thùng, tay phải thả vào trong nước.

Hơi nước làm con ngươi đen của Ôn Phong trở nên ướt át, anh liếc nhìn Duy Tạp Tư một chút, hắn đang đứng dựa lưng vào bờ tường đá, không hề có ý định dời đi. Ôn Phong nhìn nhìn một lúc, cuối cùng đành buông xuôi, gục đầu xuống, tránh đi ánh mắt lợi hại như có thể xuyên thấu mọi thứ của Duy Tạp Tư.

Tay phải của Ôn Phong rất quen thuộc chui vào trong lớp quần lót co dãn, ngón tay anh chạm đến phần đầu thừa bên ngoài của vật thể, anh hít sâu một hơi, cố thả lỏng phần cơ mông, chậm dãi kéo vật thể kia ra khỏi cơ thể. Dị vật bị rút ra, lỗ nhỏ chưa kịp khép lại, có nước ấm tràn vào.

Bên trong thịt mềm mẫn cảm yếu ớt, vì nước lạnh tràn vào mà kịch liệt co rút lại, cảm giác kích thích xuất hiện đột ngột, làm cho Ôn Phong khó có thể chịu, anh ghé vào bên cạnh thùng nước, một tiếng kêu khàn khàn từ tận sâu trong yết hầu phát ra.

Lưng cong lên, da thịt mềm mại trắng nõn nhấp nhoáng mặt nước, hơi cong cong khêu gợi, hai gò má trong hơi nước lại đỏ bừng diễm lệ vô cùng.

Duy Tạp Tư vẫn đứng im, cánh tay khoanh trước ngực, trên làn da, vảy nhỏ màu vàng loá sáng, đôi mắt thú màu vàng nhìn chằm chằm vào sinh vật trước mắt.

ở sau người, chiếc đuôi to dài với phần đầu nhọn nhọn đang không ngừng quật, tạo thàh những lết cào lõm sâu trên bờ tường đá, làm đá vụng rơi xuống không ngừng.

cầm vật cứng trong tay, Ôn Phong cũng không dám ném nó ra khỏi thùng nước, đành lặng lẽ đặt nó ở một góc, nhẹ nhàng ngồi bệt xuống một lần nữa. sương mù hôi hỏi mang theo nhiệt độ ấm áp, ngưng tụ thành bọt nước ở hai bên vành tai nho nhỏ, Ôn Phong ngửa đầu đem phần gáy ngập trong nước, chiếc cổ thon dài lộ ra hoàn toàn. Hầu kết hơi nổi lên một chút, thở dài, Ôn Phong cảm thấy xwong cốt trong cơ thể đều giãn ra, thoải mái vô cùng.

Bỗng nhiên, một chiếc trảo thú chui vào trong nước, lòng bàn tay đầy vảy lạnh ấp lên má cảu Ôn Phong, vuốt ve một cách mềm nhẹ, giống như nó đang vuốt một thứ vật phẩm cao quý xinh đẹp nhất, nhưng cũng là một vật phẩm yếu ớt vô cùng dễ vỡ, vô cùng mềm nhẹ, vô cùng cẩn thận, đôi mắt thú cũng ngày càng gần.

Ôn Phong ngửa mặt, trợn tròn đôi mắt đen nhìn khuôn mặt kia ngày càng tới gần, thậm chí quên cả né tránh.

Một iếng thú gầm trầm thấp truyền đến từ ngoài động, xuyên qua cây cối băng tuyết, tiếng gầm kia mang theo địch ý, tràn đầy sự khiêu khích.

Duy Tạp Tư lùi lại một bước, tránh đi ánh mắt của Ôn Phong, thú trảo cho vào trong nước, cẩn thân bế Ôn Phong ra.

Hắn dùng chiếc đuôi kéo lấy tấm thảm lông dày, quấn lên thân thể ướt sũng của Ôn Phong, hai tay bên thùng nước xuống, nhấc cả phiến đá mỏng dẹt lên, để lộ ra đống lửa.

Dàn xếp mọi thứ cẩn thận, Duy Tạp Tư quay lại ngồi xổm trước mặt Ôn Phong, xốc lên một góc da thú. Hắn mở miệng, vươn chiếc lưỡi dài, đầu lưỡi còn phân nhánhm thong thả liếm những giọt nước trên cổ Ôn Phong, để lại một đường nước bọt rõ ràng, giống như là dấu vết để chứng minh cái gì.

Con ngươi đen của Ôn Phong nheo lại, đầu hơi ngửa ra sai, anh để mặc cho dị thú liếm láp. Dù sao anh cũng đã quen với ham mê kì quái này của Duy Tạp Tư.

Tiếng gầm ngoài động lại lớn hơn một chút, làm cho xung quanh hơi chấn động, Ôn Phong đặt một tay lên ngực, vì cảm thấy khó chịu mà nhíu mày lại.

Đầu lưỡi phân nhánh khẽ lướt qua bờ môi phấn nộn, ngay lập tức rời đi. Duy Tạp Tư lùi mạnh về phía sau, nhanh chóng biến mất trong bão tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.