Mê Thất Tùng Lâm

Chương 13



Nhiệt độ không khí dần dần tăng cao, lớp tuyết tích tụ trong mùa đông ở trên đỉnh núi bắt đầu tan ra, nước tuyết không ngừng ngấm xuống mặt tiếp giác giữa băng và đá.

Một tiếng răng rắc vang lên trong không gian yên tĩnh trên đỉnh núi, mặt băng tuyết trơn nhẵn xuất hiện một vết nứt nhỏ, sau đó vết nứt từ từ lan rộng, lan rộng, từng mảng tuyết lớn dần dần tách ra khỏi lớp băng, rơi xuống.

Lớp tuyết chảy xuống, mang theo những vụn đá và băng trên đường, tuyết càng ngày càng tích tụ nhiều chảy ầm ầm xuống phía chân núi, tạo thành tuyết lở.

Những hòn đá to lớn bị đẩy lăn xuống, cùng lớp tuyết trầm trọng, chảy ầm ầm xuống vọt quan cửa hang động.

Mà thạch động lúc này cũng đã kịch kiệt lay động, đống lửa hồng phân tán ra khắp nơi, những thanh củi cháy hồng lăn trên mặt đá, những tấm thảm lông treo trên vách tường cũng bị bóc xuống, rơi xuống trên mặt đất, có ngọn lửa nguy hiểm tới gần.

Trong ánh sáng hôn ám, chiếc đuôi dài hữu lực linh hoạt cử động, xốc những tấm da thú lên, quăng sang một góc an toàn.

Ôn Phong thu người lại trong lòng Duy Tạp Tư, hai tay dùng sức bịt lỗi tai lại, muốn ngăn cản tiếng động ầm ầm kia truyền vào trong tai.

Anh nhíu chặt mi, đầu nặng nề mà tựa vào ***g ngực rắn chắc của Duy Tạp Tư, Ôn Phong cảm thấy chính mình sắp nhất đi, dạ dày co rút, từng cơn buồn nôn ập đến.

Tảng đá lớn ở cửa động cũng bị cuốn đi, lao xuống dưới theo từng đợt tuyết lở, có những hòn đá vụn sắc nhọn văng vào trong động, tốc độ cực kì cao.

Duy Tạp Tư cẩn thận ôm Ôn Phong vào trong lòng, xoay người quay lưng ra, dùng tấm lưng rộng lớn với lớp vảy cứng cáp ngăn trở đá nhọn, bước nhanh đi vào chỗ sâu trong thạch động.

Ánh lửa rất nhanh tắt, thạch động bị bóng đêm bao phủ, chỉ còn một đôi mắt thú lợi hại, loé ra tia sáng màu vàng, nhanh chóng quét qua địa hình trong động, cảnh giác để ý những vết nứt nguy hiểm đột ngột có thể xuất hiện trong động.

Tuyết lỡ vẫn tiếp tục, nhiệt độ trong động cũng rất nhanh giảm xuống, sinh vật trong lòng hắn đang cuộn mình lại rét run, Duy Tạp Tư quay người nhặt một tấm thảm lông, từng lớp từng lớp buộc lên người Ôn Phong.

Duy Tạp Tư đi vào chỗ sâu nhất trong động, hai tay ôm một quả cầu lông rất lớn, lẳng lặng chờ tuyết lở chấm dứt.

Ánh sáng mặt trời chói chang bắn vào, Ôn Phong mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt là chiếc cằm rõ ràng của Duy Tạp Tư, phủ thêm một tầng ánh sáng rực rỡ, làm lớp vảy lóng lánh.

Ôn Phong cố cử động ngón tay, muốn chạm đến lớp vảy xinh đẹp kia, nhưng lúc này anh mới giật mình phát hiện, hai tay mình đang bị trói buộc, toàn thân của anh đều bị bao trùm trong một lớp thảm dày.

Đôi mắt thú đột nhiên quay xuống, con ngươi màu vàng rất lớn, gần gũi mà nhìn chăm chú vào Ôn Phong.

Đồng tử màu đen của Ôn Phong hơi nở to ra, anh cứng ngắc mà vặn veoh phần cổ của mình, cố gắng tránh không đôi diện với Duy Tạp Tư, mà khuôn mặt trắng nõn lúc này lại hiện lên chút hồng hồng khả nghi.

Từ ngoài cửa động, có ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào. Trận tuyết lở hôm qua không biết đã ngừng lại từ lúc nào, những vụn băng vụn đá cũng đã bị Duy Tạp Tư dọn sạch.

Nếu không phải hai bên con đường đá có nhiều thêm một đống băng tuyết và đá vụn, Ôn Phong quả thực đã nghĩ buổi tối nguy hiểm hôm qua chỉ là một giấc mơ.

Trì độn, anh phát hiện cánh tay vòng quanh người mình không có dấu hiệu buông lỏng. Anh cong khuỷu tay, cách lớp da thú huých huých vào người Duy Tạp Tư.

Duy Tạp Tư trầm mặc buông quả cầu lông trong lòng ra, chiếc đuôi thật dài trải trên mặt đất. Ôn Phong cũng không để ý đến cảm xúc đột nhiên tụt xuống của Duy Tạp Tư, hai chân anh rốt cuộc cũng chạm đến mặt đất, mang theo chút hưng phấn nho nhỏ, đi ra khỏi thạch động.

Ánh sáng mặt trời nhanh chóng hoà tan tuyết đọng, để lộ ra mặt đá cứng rắn.

Ôn Phong chầm chậm bước đến sát mép đá, đứng ở đó tò mò nhìn xuống phía dưới, đằng sau anh, dị thú vẫn theo sát.

Cây cối phía dưới có chỗ đổ rạp, màu trắng tuyết lẫn màu đen của đá tảng chôn vùi cây cối ở dưới. Ôn Phong đứng cạnh vách núi đen, đầu quay qua quay lại, cố tìm kiếm cái động đá mà bọn họ từng ở.

Gió lạnh thổi từ dưới chân núi lên trên, Ôn Phong híp mắt lui về sau nửa bước, cuối cùng nhìn thoáng qua cây cối phía dưới, sau đó vươn tay phải, vô cùng tự nhiên kéo Duy Tạp Tư quay vào trong động.

Trên vách đá cao cao, dưới ánh sáng mặt trời ấm áp, có hai thân ảnh một cao một lớn chầm chậm di động.

Tuyết sương tan rã, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, gió mát đầu mùa xuân, cây cối cũng nhanh chóng khôi phục dạt dào sinh cơ.

Bùn đất bị nước tuyết thấm ướt, màu xanh lá cây tươi mát dần dần chui ra, phủ kín cả bề mặt đất, cây cối cũng mọc ra lá mới, rung rung trong gió mát.

Trên núi đá cao chót vót, có gió mát khẽ thổi, Ôn Phong cởi bỏ lớp da thú nặng nề, anh chưa bao giờ cảm thấy thư thái như vậy.

Trong thạch động rộng lớn, lúc này Ôn Phong đang quệt mông, tư thế quái dị mà nằm bẹp trên lớp thảm lông thú.

Phía sau của anh bị nhét vào dị vật, lớn nhất từ trước đến nay, một cái hình trụ mượt mà, cắm thật sâu vào trong khe mông của anh. Bên trong đã căng đến cực hạn, cảm giác nhè nhẹ đau không ngừng truyền đến.

Ôn Phong cọ nhẹ hai má đã đỏ bừng vào lớp lông thú mềm mại, nhẹ nhàng mà thở một hơi, hơi nâng cánh tay lặng lẽ di chuyển về hướng cái mông của mình.

Cảm giác mát lạnh bỗng xuất hiện ở cổ tay anh, tay của anh bị chiếc đuôi linh hoạt của Duy Tạp Tư ngăn lại.

Suy sụp mà hạ cánh tay, khuôn mặt chôn trong lớp lông xù xù, chỉ để lộ cái đầu tròn tròn, tóc đen mượt mà rơi xuống, còn lộ ra phần da cổ trăng trắng.

“Shit!” nột tiếng mắng phẫn nộ lại rầu rĩ truyền ra từ tấm thảm da thú.

Duy Tạp Tư ngồi ở một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào phần mông lộ ra trong không khí của Ôn Phong, tận sâu trong ánh mắt che dấu chút nguy hiểm mãnh liệt.

Một chiếc bát xương bị ném tới, Duy Tạp Tư thoải mái mà né tránh, ngay sau đó, một cái thìa bằng răng thú màu trắng ngà cũng bay đến, bị Duy Tạp Tư nghiêng đầu tránh thoát.

“Ngươi nha, cư thử trốn cho ta xem!”

Ôn phogn vẫn nằm bẹp trên thảm, làn da đỏ lên có mồ hôi tinh mịn chảy ra, tuỳ tay nắm đồ đạc linh tinh ném, bàn tay thon dài mà lại có chút vô lực, ngũ quan vốn nhu hoà của anh cũng mang theo chút tức giận dữ tợn.

Một mảnh vảy thú màu lục lại bay đến, Duy Tạp Tư dường như cũng nghe hiểu lời Ôn Phong nói, vì vậy hắn mặt lạnh ngồi im, cũng không né tránh nữa.

Mảnh vảy màu lục bay đến đập thẳng vào ngực Duy Tạp Tư, sau đó văng ra xa.

Không thèm để ý đến mảnh vảy kia, Duy Tạp Tư híp mắt lại, nhìn chằm cằhm vào làn da trắng nõn đang chảy mồ hôi của Ôn Phong, chiếc lưỡi dài khẽ liếm quanh khoé miệng.

Duy Tạp Tư dùng ánh mắt nhìn thấy con mồi để nhìn Ôn Phong làm cho anh cả kinh, bàn tay anh nắm lấy con dao nhỏ, run run, trong lòng cảm giác bối rối bỗng ập đến.

“Khốn khiếp! Ánh mắt ấy là có ý gì hả?!”

Chiếc cổ thon dài thậm chí hiện lên cả gân xanh, Ôn Phong phát ra một tiếng bạo phát, anh muốn che dấu sự bối rối trong lòng, nhưng lại không cẩn thận mà động đến vật thể phía sau.

Cảm giác đau đớn khó chịu ập đến, Ôn Phong nhăn mi, thét một tiếng rồi lại vô lực nằm bẹp xuống thảm.

Duy Tạp Tư giật giật, dùng thú trảo to lớn mềm nhẹ mà đặt lên phần eo của Ôn Phong, đầu ngón tay của hắn khẽ cong lên, qua lớp quần áo dán sát vào da thịt anh, chầm chậm vuốt ve.

“Mau bỏ cái móng vuốt cứng rắn của ngươi ra!” Anh sẽ không bao giờ bị thu mua dễ dàng như vậy.

Ôn Phong phát ra một tiếng rầu rĩ, nhưng hai cánh tay đặt bên cạnh người cũng không hất tay của Duy Tạp Tư ra.

Duy Tạp Tư ngồi khoanh chân cạnh thảm lông, đầu hơi cúi thấp, bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve phần lưng con tuyệt đẹp của Ôn Phong, đôi mắt thú u ám cuồn cuộn lên thứ dục niệm nguy hiểm.

Buổi chiều, Ôn Phong dùng vẻ mặt thống khổ mà một lần nữa nói nhắc lại nguyện vọng mãnh liệt muốn uống canh thịt mới mẻ.

Duy Tạp Tư hình như bị ý niệm cường đại của Ôn Phong đả động, cuối cùng đành thoả hiệp đứng lên. Nhưng trước khi đi, hắn còn không quên liếc nhìn cảnh cáo Ôn Phong một cái.

Ôn Phong nằm bẹp trên thảm lông, vô lực nâng cánh tay phất phất, khoé môi cong lên mỉm cười suy yếu, nhưng sự nhảy nhót trong mắt thì không thể nào che dấu được.

Nhìn Duy Tạp Tư nhảy xuống vách đá, âm mưu đã thực hiện được, Ôn Phong nhịn không được mà ngây ngô cười “hắc hắc” hai tiếng.

Mân mê cái mông, Ôn Phong chống một bàn tay trên thảm, một tay thì kéo hết quần của mình xuống đến tận đầu gối. đầu ngón tay anh chạy theo khe mông, đến khi đụng đến vật cứng rắn lành lạnh lộ ra bên ngoài, anh thở nhẹ một hơi, nắm lấy phần đuôi này, từ từ mà kéo ra.

“Phốc!” một tiếng vang nhỏ, vật thể trong người anh đã bị rút ra. Ôn Phong cầm vật thể tra tấn mình kia quăng mạnh vào một góc động như để trút giận.

Vật thể hình trụ nhìn không ra chất liệu làm bằng gì, mặt bên ngoài nhẵn bóng dính đầy chất lỏng nhờn nhờn trong suốt, lăn mấy vòng trên mặt đá, lưu lại dấu vết.

Ôn Phong một lần nữa nằm vật xuống thảm lông, miệng thở hổn hển, trên người chảy đầy mồ hôi dinh dính.

Duy Tạp Tư ra ngoài săn thú rất nhanh đã quay trở lại, trên vai khiêng một con mồi to lớn béo mọng, hai chân cường tráng bước vào trong động.

Ánh mắt thú lợi hại liếc nhìn một cái, đã gặp vật thể hình trụ kia bị vứt ở góc động, hắn giống như đã sớm biết được sẽ như vậy, nen cũng không có bao nhiêu biểu tình dư thừa, hắn dùng chiếc đuôi dài nhặt lên vật thể đã khô ráo kia.

Ôn Phong tránh ở một bên, anh dùng thảm lông thú vây kín quanh người mình, chỉ để lộ ra cái đầu nho nhỏ, mái tóc đen dài xoã tung trên lớp thảm lông.

Nhìn Duy Tạp Tư lại nhặt vật thể kia lên, Ôn Phong nhảy dựng, quyết định tiên phát chế nhân.

“Duy Tạp Tư, nếu ngươi còn dám đem thứ kia ấn vào mông của lão tử, ta nhất định sẽ liều mạng cùng ngươi!”

Thân hình cao lớn của Duy Tạp Tư tiến lại gần, mang theo cảm giác áp bức rất lớn, khoé môi nở nang của hắn, hình như hơi cong len một chút, phát ra ý cười mơ hồ rất khó nhận ra.

Thạch động rộng lớn, quanh quẩn tiếng kêu la mắng chửi, sau đó là một tiếng rên rỉ, rồi nhanh chóng, trong động trở lại sự im lặng bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.