Mê Thất Tùng Lâm

Chương 17



Tro bụi trong nhà đá đã được quét tước sạch sẽ, những mảng đá lớn lộ ra bề mặt nhắn mịn thoải mái. Ôn Phong vỗ vỗ tay đứng lên từ mặt đất, từ chỗ thắt lưng truyền đến cảm giác mỏi nhừ, anh vươn vai vươn lưng một chút, đi đến cạnh giường đá rồi thoải mái nằm lên trên.

Tấm da thú cũ kĩ đã bị anh thay bằng một tấm thảm da mới, mang theo cảm giác mềm mại ấm áp quen thuộc.

Trong căn phòng đá tối tăm, bốn bức tường dường như có những bóng đen mờ ảo, mi mắt Ôn Phong hơi nháy một chút, sau đó mơ mơ màng màng anh đã ngủ.

Căn phòng đá rộng lớn chỉ có tiếng hít thở đều đặn của anh, nhợt nhạt vang lên.

Bên ngoài, mặt trời dần dần ngả về tây, chiếu lên bức tường trơn nhẵn bằng đá, trên vách đá đen trắng xen kẽ phản xạ chút ánh sáng, làm cho nhà đá sáng hơn một chút. Một dị thú to lớn đi đến, bóng nó chiếu trên mặt đất thật dài, chiếc đuôi màu vàng kim chói mắt lắc lư phía sau người, Duy Tạp Tư thô lỗ quăng con mồi xuống đất.

Tiếng động rất to đánh thức sinh vật trên giường đá.

Ngón tay thon dài hơi động một chút, Ôn Phong chầm chậm ngồi dậy, nâng mu bàn tay dụi mắt. Sau đó anh từ từ mà bước xuống giường, đi đến bên cạnh Duy Tạp Tư, vươn chân đá đá con mồi nằm im không nhúc nhích dưới đất kia.

“Hôm nay chúng ta sẽ ăn cái này sao?” Ôn Phong tò mò đặt câu hỏi, tuy rằng anh cũng không mong chờ sẽ có được câu trả lời.

Nghĩ đi nghĩ lại, những dị thú như Duy Tạp Tư đều phát ra tiếng nói chuyện có âm cộng hưởng trầm thấp, không phải là thứ âm thanh mà anh có thể bắt chước được, nên Ôn Phong quyết định anh sẽ nói nhiều hơn một chút cho Duy Tạp Tư nghe, hy vọng hắn có thể hiểu và học được ngôn ngữ của con người.

Căn cứ vào những thứ anh nhìn thấy, thì chỉ số thông minh của dị thú không thấp, thậm chí có khả năng vượt qua cả nhân loại, nếu cộng thêm cả tố chất thân thể cao hơn hẳn con người nữa, thì dị thú quả thật mạnh hơn con người rất nhiều lần.

“Loại động vật này ăn ngon sao?” Ôn Phong cúi đầu đánh giá con mồi hôm nay. Cả thân thể nó được bao phủ bởi một lớp lông tơ ngắn màu đen. Ôn Phong vươn chân, nhẹ nhàng mà nhấc khóe miệng của con mồi lên, có thể nhìn thấy hàm răng khá đều của nó.

“Đây chắc là động vật ăn cỏ.” Ôn Phong giơ ngón trỏ khẽ vuốt ve cái cằm trơn bóng của mình, tự lẩm bẩm suy nghĩ.

Duy Tạp Tư ngồi xuống, bắt đầu định làm sạch con mồi và nhóm lửa, không hề để ý đến Ôn Phong, không hề nghe thấy anh nói gì.

“Chờ một chút!” Ôn Phong đột nhiên hô to một tiếng.

Lúc này, Duy Tạp Tư lại đột ngột có phản ứng mà dừng lại động tác, hắn nâng chiếc đầu màu vàng nhạt của mình lên, dùng đôi mắt thú vàng kim lạnh lùng nhìn Ôn Phong đầy khó hiểu.

Nhìn thấy đống củi mà Duy Tạp Tư vất trên mặt đá, Ôn Phong quả thực thấy sợ hãi. Duy Tạp Tư có lẽ chưa từng nhóm lửa trong nhà đá, mà chính anh cũng chưa từng làm như vậy, nhưng nhìn không gian kín mít xung quanh mình, Ôn Phong biết nếu nhóm lửa lên, cả hai người nhất định sẽ rất thảm, ít nhất là anh cũng sẽ bị khói hun ho đến chảy nước mắt.

Ôn Phong cố gắng biểu đạt ý tứ của mình cho Duy Tạp Tư, anh chỉ chỉ mấy vách đá kín xung quanh, lại chỉ chiếc cửa đá, phức tạp không biết phải biểu hiện ý tứ như thế nào nữa.

Nhưng Duy Tạp Tư dường như lại hiểu ý anh ngay lập tức, hắn ôm lấy bó củi đi ra khỏi nhà đá, chiếc đuôi rắn chắc còn không quên quấn lấy con mồi mang ra theo.

Ôn Phong bước ra theo sau Duy Tạp Tư, trên khuôn mặt nhu hòa là ý cười vui sướng, không biết anh vui là vì năng lực ngôn ngữ cơ thể rất mạnh của mình, hay vì sự hiểu ý nhanh chóng của Duy Tạp Tư.

Bầu trời vẫn chưa tối hẳn, mà có màu xanh đậm trong suốt, nhưng cây cối ở xung quanh đã không được ánh sáng mặt trời chiếu sáng nữa, trở nên tối đen.

Một đống lửa được nhóm lên trước cửa nhà đá, làm cho khu vực âm u này có một chút ánh sáng ấm áp. Miếng thịt thú được xiên que đặt trên đống lửa, mặt da đã được nướng khô vàng, mỡ động vật chảy ra rơi xuống đống lửa bên dưới, phát ra tiếng nổ tí tách, mùi thịt nướng thơm nồng bay trong không khí.

Ôn Phong nuốt nước miếng, dùng sức xoay cái gậy to trong tay, lật mặt miếng thịt nướng trên lửa kia, đây là công việc duy nhất mà Ôn Phong có thể cướp từ thú trảo của Duy Tạp Tư.

Có thể tự chuẩn bị thức ăn cho bản thân là một việc rất quan trọng, tuy rằng hiện tại Ôn Phong không có năng lực tự đi ra ngoài kiếm ăn, nhưng anh vẫn có thể nấu nướng.

Duy Tạp Tư tặng công việc nướng thịt cho Ôn Phong nên cũng nhàn nhã hơn rất nhiều, hắn dùng móng vuốt cắt nửa còn lại của con mồi ra. Máu còn tươi nguyên chảy ra từ những miếng thịt sống, Duy Tạp Tư hơi cong đầu ngón tay, câu lên miếng thịt ngon lành nhất, sau đó há cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn đưa miếng thịt vào, khóe môi hắn tràn ra máu đỏ tươi, hắn đưa tay khẽ quệt một cái.

Duy Tạp Tư ngồi ngay ngắn trên mặt đất ăn thịt sống, động tác nhàn nhã quả thực là cảnh đẹp ý vui, nhưng Ôn Phong ngồi ở bên cạnh lại không thể thưởng thức nổi.

Anh cúi thấp đầu, giống như đang chăm chú nhìn vào miếng thịt nướng trước mặt, cho dù đã nhìn rất nhiều lần, anh vẫn không thể thản nhiên chấp nhận hình ảnh ăn thịt sống đầy máu me của Duy Tạp Tư.

Một dị thú lạ hơi quật quật chiếc đuôi dài, đi ngang qua đống lửa, đôi mắt thú sáng sáng, vô cùng nổi bật trọng màn đêm.

Thịt nướng trong tay Ôn Phong hình như đã chín, anh kéo nó xuống từ đống lửa, sau đó dùng dao rạch một đường trên miếng thịt, để lộ ra lớp thịt gần chín màu hồng hồng bên trong.

Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, anh lại đặt miếng thịt nướng lên trên bếp.

Lại có thêm một dị thú nữa đi ngang qua đống lửa, đôi mắt thú trợn tròn hơi sáng lên, không hề che dấu mà nhìn ngắm Ôn Phong.

Ôn Phong nhìn chằm chằm vào thịt nướng trên lửa, làm bộ không nhìn thấy những dị thú đang tập trung ở xung quanh kia.

Nếu con thứ nhất đi qua là ngẫu nhiên, con thứ hai là ngoài ý muốn, con thứ ba là trùng hợp, vậy con thứ tư, thứ năm, thứ sáu… chính là có địa điểm, có mục đích để tụ tập vây xem anh.

Ôn Phong cảm thấy hơi xấu hổ, anh chưa từng nghĩ đến cũng có ngày như hôm nay, bản thân anh đã trở thành động vật quý hiếm bị nhìn ngắm soi mói.

Hơi liếc mắt nhìn Duy Tạp Tư ngồi bên cạnh, Ôn Phong bực mình. Anh đang xấu hổ muốn chết, vậy mà hắn còn nhàn nhã thưởng thức thịt sống, coi như không hề phát hiện ra điều gì kì lạ, cứ như mọi chuyện không hề liên quan đến hắn vậy.

Ôn Phong tính toán trong lòng, ngày mai không biết anh có nên chỉ mặc mỗi chiếc quần lót nhỏ màu đen, chạy đi chạy lại quanh lãnh địa này mấy vòng để thỏa mãn lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mấy dị thú này hay không? [*cười……*]

Gương mặt của anh bị những sợi tóc màu đen che khuất, chỉ lộ ra cái cằm đầy đặn, hơi tán thành mà gật gật, đây quả thực là một biện pháp tốt.

Hay thôi, ngày mai khỏi phải mặc cả quần lót, dù sao mấy dị thú ở đây đều là trần trụi cả, đâu có mặc gì đâu, anh chẳng phải mặc thêm làm gì cho khác người, nhập gia tùy tục là được rồi!

Ôn Phong càng nghĩ càng cảm thấy mình nghĩ đúng, trường đau không bằng đoản đau, nếu mỗi ngày đều phải xấu hổ như thế này để cho mấy dị thú ngắm đi ngắm lại, thà rằng tự động mà đi thỏa mãn sự tò mò của chúng.

Anh đột nhiên ngửi thấy mùi thịt cháy, sợ hãi mà kêu lên một tiếng, nhanh chóng nâng miếng thịt đang nướng lên, miếng thịt đã bị cháy xém mất một mảng.

Ôn Phong đau lòng dùng dao nhỏ cắt mảng thịt bị cháy kia đi, cứ nghĩ đến đây là thành quả bận rộn cả một buổi tối của mình, giờ chỉ còn lại một ít như vậy, anh khóc không ra nước mắt. Đặt dao xuống, anh chầm chậm mà cắn xé miệng thịt nướng đầy mỡ, ở trong lòng tự an ủi bản thân, nướng thịt cũng là một kỹ năng sống, anh còn nhiều cơ hội để luyện tập mà.

Một khối thịt sống đỏ tươi xuất hiện ở trên đống lửa trước mặt anh, Duy Tạp Tư không biết đã ăn xong từ bao giờ, thú trảo lúc này nắm một cái gậy nhỏ xiên thịt nướng. Tất nhiên hắn nướng thịt không phải vì muốn chuyển từ ăn sống sang ăn chín, miếng thịt này là để dành cho anh.

Tròng mắt đen đen, dưới ánh lửa nhấp nháy có chút phức tạp.



Gió đêm mát mẻ nhẹ nhàng thổi qua, làm tóc đen của Ôn Phong khẽ bay lên, sau khi ăn uống no đủ, anh ngồi ngửa ra thở dài một hơi, hai tay chống ở phía sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Bầu trời đêm đen không có đến một ngôi sao, chỉ có mặt trăng tròn màu xanh lam lơ lửng, vầng sáng lúc nào cũng tròn tròn chưa từng có chút biến hoa, ánh sáng xanh trắng mỏng manh phát ra.

Lông mi của anh hơi run run, sau đó chậm rãi khép lại, cổ anh hơi ngửa ra sau, để lộ đường cong duyên dáng, hầu kết hơi nhô lên dưới làn da trắng mịn hơi động lên xuống một chút, tản ra chút dụ hoặc yếu ớt.

Duy Tạp Tư ngồi ngay ngắn bên cạnh anh, đôi mắt thú màu vàng trầm mặc nhìn chăm chú vào anh, trên khuôn mặt thú lãnh khốc có chút nguy hiểm khẽ lướt qua.

Duy Tạp Tư bỗng đứng dậy, nhanh chóng đi đến bên cạnh Ôn Phong, thân hình cao lớn của hắn che khuất tầm mắt của anh, Ôn Phong bị hắn bế lên đi về hướng nhà đá. Chiếc đuôi dài của hắn còn không quên dập tắt đám lửa sau lưng.

Biến cố đột nhiên phát sinh làm Ôn Phong ngây người, mở to đôi mắt đen láy nhìn khuôn mặt cương nghị của Duy Tạp Tư ở phía trên.

Đến khi phục hồi lại tinh thần, anh đã nằm trên thảm lông thú mềm mại, giây tiếp theo, Duy Tạp Tư tiến lên đè ép thân thể của anh.

Quần áo của anh nhanh chóng bị thú trảo linh họat thuần thục cởi bỏ, chốc lát sau, thân thể trần truồng của Ôn Phong hiện ra trước tầm nhìn nóng rực của Duy Tạp Tư.

Cửa đá đã bị đóng kín, chỉ để hở một khe nhỏ, trong nhà đá rộng rãi vang lên tiếng hít thở áp lực của Duy Tạp Tư.

Ôn Phong khẩn trương nhắm hai mắt lại, cảm nhận đầu lưỡi ướt át nóng bỏng di chuyển trên da thịt của mình, thân thể anh cứng ngắc, hai chân anh bị bắt gập lại, hai bên đùi thon dài tạp thành độ cong đẹp mắt.

Cái thứ nóng bỏng cứng rắn kia để ở ngay hậu huyệt đang đóng kín của anh, thân thể Ôn Phong chôn sâu trong thảm lông mềm mại hơi run rẩy một chút, hai bên má mịn màng giờ phút này đỏ bừng.

“Nhẹ một chút…” Ôn Phong hơi mở miệng, từ trong đôi môi mềm mại phát ra tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng xấu hổ.

Vòng eo tráng kiện của Duy Tạp Tư chậm rãi mà kiên định tiến về phía trước.

“Ngô…” Ôn Phong nhíu chặt mày lại, phát ra một tiếng rên rỉ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.