Mê Thất Tùng Lâm

Chương 18



Nhà đá kín lắng đọng thứ không khí yên tĩnh, một tiếng hừ nhè nhẹ vang lên từ chiếc giường đá rộng, Ôn Phong thức dậy từ giấc ngủ sâu. Anh mở hai con mắt mông lung sương mù, mê mang nhìn ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe hở trên đá truyền đến.

Mí mắt mỏng manh, lông mi hơi cong, nhẹ nhàng mà chớp một chút, đôi mắt đen rốt cuộc cũng khôi phục lại chút tiêu cự, hai tay Ôn Phong chống xuống mặt thảm, anh định ngồi dậy.

Từ hậu huyệt tê dại đột nhiên truyền đến cảm giác khác thường, Ôn Phong rên rỉ một chút rồi vô lực mà nằm bẹp trên thảm lông, toàn thân anh bủn rủn, mệt mỏi rã rời, ở phía sau dị vật to lớn kia không chút lưu tình mà xâm nhập vào trong thân thể của anh.

Một cánh tay tráng kiện vòng qua thên thể Ôn Phong, quấn lấy bờ eo mềm mại, lớp lông ngắn ngủn màu vàng nhạt cọ sát khuôn mặt của anh, còn có dòng khí nóng cháy phun lên phần cổ mẫn cảm.

“Sao ngươi vẫn còn ở đây vậy?” Ôn Phong trợn tròn đôi mắt đen, kích động mà hỏi.

Khi vẫn còn ở trên núi đá, Duy Tạp Tư nhất định sẽ rời giường rất sớm, đúng giờ mà xuất hiện ở mỏm đá phía trên thạch động.

Hiện tại đã không còn có rừng cây cần Duy Tạp Tư trong nom, chẳng lẽ cả ngày hắn sẽ ở tại đây cùng anh… Ôn Phong sợ hãi, muốn giãy dụa khỏi ôm ấp của Duy Tạp Tư, nhưng thân thể anh lại đau nhức không thôi, chẳng tạo được bao nhiêu khí lực.

Thân thể Ôn Phong càng cố sức cử động, lại càng tạo thành ma sát lớn hơn với thứ thô to đang ở trong cơ thể anh, ngay sau đấy Ôn Phong đã bị Duy Tạp Tư thoải mái mà đè ép dưới thân, dị vật kia bị kéo ra sau đó lại mạnh mẽ mà tiến vào… trong nhà đá vang lên tiếng nước ma sát đầy *** mỹ…



Có thứ chất lỏng màu vàng đậm sền sệt chảy ra từ hậu huyệt của Ôn Phong, nơi phía sau bị mở lớn đến tận cùng truyền đến cảm giác tê dại … Ôn Phong khẽ rên rỉ một tiếng, không biết là do thống khổ hay là do thoải mái… tứ chi anh xụi lơ, chỉ có thể nằm bẹp trong vòng tay rắn chắc của Duy Tạp Tư.

“Ta muốn tắm rửa….” sau một trận mây mưa thất thường, giọng nói của Ôn Phong đã trở nên khàn khàn, mang theo lười biếng đầy gợi cảm…

Duy Tạp Tư hơi giật giật một chút, hắn lôi một tấm thảm da thú lớn trùm lên trên người Ôn Phong, sau đó mềm nhẹ ôm lấy thân thể vô lực của anh, đi xuống dưới giường đá.

Đôi mắt thú màu vàng hơi nheo lại, còn có chút vui sướng sau khi được thỏa mãn nhu cầu nào đó, hắn vung chiếc đuôi dài, đẩy cửa đá to nặng ra.

Duy Tạp Tư bước ra khỏi căn phòng đá, đồng thời cũng có một cỗ mùi nồng đậm phiêu tán trong không khí, truyền đến từng góc nhỏ trong bộ lạc.

Nhũng dị thú khác thường mà nhìn về hướng hắn, chiếc đuôi dài dương cao, trong đôi mắt thú lạnh lùng còn lóe lên chút ánh sáng nguy hiểm.



Nước từ trên đỉnh núi chảy xuống dưới róc rách, tạo thành một hồ nước lớn dưới chân núi. Hồ nước xanh thẳm phản chiếu bầu trời, còn có cỏ xanh mướt, dây rừng quấn lằng nhằng, dưới ánh sáng mặt trời vô cùng sống động.

Hồ nước mát mẻ, nước trong vắt có thể nhìn thấy tận đáy, có vô số những sinh vật kì lạ đang bơi, tụ lại rồi phân tán, cắn rỉa những chiếc lá cây rơi vào trong nước.

Dị thú cao lớn đứng bên cạnh mặt hồ, hắn không trực tiếp bỏ sinh vật trong lòng xuống hồ nước, mà nhíu mày thăm dò rừng cây xung quanh.

Duy Tạp Tư bế Ôn Phong đi đến cạnh một cái cây cổ thụ rất to, một tay của hắn khẽ ôm lấy vòng eo mềm mại của Ôn Phong, một tay khác giơ lên thú trảo sắc bén, tấn công gốc cây đáng thương trước mắt. Chỉ thấy mấy luồng sáng màu bạc vung lên trong không khí, thân cây đã đổ ập xuống.

Cắt ra một đoạn thân cây to nhất, Duy Tạp Tư vét sạch lõi gỗ ở bên trong, thú trảo sắc bén nhanh chóng làm việc, vụn gỗ không ngừng bay lên. Ôn Phong run run lông mi, cảm thấy có chút ngứa ngứa trong mắt, anh quyết định quay đầu đem mặt vùi vào bên trong bờ ngực an toàn của Duy Tạp Tư.

Hơn mười phút sau, một cái chậu tắm bằng gỗ to rộng xuất hiện.

Duy Tạp Tư múc đầy nước hồ vào cái thùng gỗ kia, kiễm tra thật cẩn thận không để lại chút cạnh sắc hay gai gỗ nào dư thừa, sau đó mới bằng lòng mà nhẹ nhàng thả Ôn Phong vào bên trong.

Ôn Phong ngập mình trong nước, làm nước trong thùng gỗ tràn ra, ướt đẫm cả một mảng cỏ dưới chân Duy Tạp Tư.

Ôn Phong dùng tay múc một chút nước mát lạnh hất lên khuôn mặt vẫn còn đỏ hồng của mình, hầu kết hơi động một chút, thoải mái mà thở dài một hơi. Anh hơi híp mắt lại ngồi dựa vào thành thùng gỗ, nước lạnh làm cho hậu huyệt của anh cũng bớt đi cảm giác bỏng rát khó chịu, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá dày, anh có thể nhìn thấy chút ánh sáng nhỏ vụn … Ôn Phong cảm thấy lại có chút buồn ngủ, hơi nhắm lại đôi mắt đen.

Đột nhiên trên trán anh truyền đến cảm giác mát lạnh, anh khẽ mở đôi mắt một chút.

Ngón tay của Duy Tạp Tư gập lại, dùng phần da hơi cứng nhưng an toàn mà chạm vào làn da mềm mại của Ôn Phong, đẩy ra chút tóc đen trên trán anh, để lộ ra khuôn mặt nhu hòa thanh tú.

Lớp da vảy bóng loáng khẽ chạy trên khuôn mặt vẫn còn hơi hồng hồng của Ôn Phong, đôi mắt màu vàng của Duy Tạp Tư để lộ ra chút tình cảm mà có khi chính bản thân hắn cũng không nhận ra … là say mê không thể kìm hãm được.

Đột nhiên có chút động tĩnh truyền đến từ bụi cỏ phía sau truyền đến, đồng tử của Duy Tạp Tư nháy mắt co rút lại, hắn như đột nhiên bừng tỉnh, thu ngón tay lại, chiếc đuôi to dài quật mạnh về phía sau, mang theo sát khí rất mạnh.

Sinh vật mai phục phía sau Duy Tạp Tư nháy mắt mà li khai thế giới này, máu thịt vỡ vụn hỗn hợp với cành lá xanh đậm, vẩy lên giữa không trung.

Duy Tạp Tư cau mày nhìn chút thịt nát phân tán trong bụi cỏ, đã không thể ăn được nữa rồi. Mà động tĩnh lớn như vậy cũng làm Ôn Phong bừng tỉnh, anh mở to đôi mắt đen, kinh dị nhìn cảnh tượng máu me trước mắt.

Đây là do Duy Tạp Tư làm? Anh cứng ngắc quay đầu sang nhìn dị thú đứng ở bên cạnh, sâu sắc cảm nhận thấy sự thay đổi của hắn.

Thân thể cao lớn với những cơ bắp khoa trương, chiếc đuôi dài phía sau lưng hắn im lặng tạo thành một độ cong cứng ngắc, hình như Duy Tạp Tư đang cố sức áp lực cái gì đấy, khuôn mặt thú lãnh khốc nhìn không ra biểu tình gì.

Ôn Phong im lặng ngồi trong thùng nước, đợi Duy Tạp Tư khôi phục bình tĩnh, đây cũng không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy Duy Tạp Tư như vậy.

Mỗi lần hắn biến thành như vậy, ở mấy ngày tiếp theo, hắn sẽ đối xử với anh vô cùng lạnh nhạt.

Ôn Phong nâng ngón trỏ lên nhẹ nhàng chá xát cái mũi thẳng tinh xảo của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại, anh quyết định im lặng mà chờ Duy Tạp Tư phát động kinh xong.



Duy Tạp Tư đưa Ôn Phong quay lại nhà đá, còn mang về một đống hoa quả tươi, xác nhận hôm nay Ôn Phong sẽ không bị đói bụng, sau đó quả nhiên lại biến mất.

“Biết ngay ngươi không phải là thứ gì tốt mà!” Ôn Phong hùng hùng hổ hổ mặc hiếc quần lót đen nhỏ vào, sau đó mặc quần áo chỉnh tề nhảy xuống khỏi giường.

Anh lục tìm đống xươg cốt mà anh cẩn thận giữ lại, tìm được một cái xương dài có đầu bẹp vừa tay, sau đó mang theo mấy cộng lam dược, đi ra nhà đá.

Anh chọn một mảnh đất tương đối sạch sẽ màu mỡ ngay trước cửa nhà, quyết định sẽ biến chỗ này thành một cái vườn nhỏ trồng lam dược.

Duy Tạp Tư là không thể nhờ vả được rồi, rất cỏ khả năng một ngày nào đấy hắn nổi giận không mang lam dược về cho anh nữa, loại cây quan trọng như thế này, anh nên dự trữ một ít mới tốt.

Dùng sức cắm đầu bẹp của cái xương kia xuống đất, sau đó dùng chân ấn nó sâu xuống, lại gồng tay hất nó lên, lặp đi lặp lại động tác như vậy, anh cố gắng đào đất. Ôn Phong khom lưng làm việc, mồ hôi tinh tế chảy xuống chiếc cằm đầy đặn của anh, rơi vào trong đất.

Bên ngoài nhà đá thỉnh thoảng lại có một dị thú đi ngang qua, đôi mắt thú tò mò đánh giá anh. Quần áo ướt sũng mồ hôi dán lên làn da đang tỏa nhiệt, làm cho Ôn Phong cảm thấy khó chịu vô cùng. Nếu không phải vì trên người anh còn giữ lại mấy dấu vết mờ ám xấu hổ mà tối qua Duy Tạp Tư tạo thành, anh quả thực muốn thực hiện kế hoạch trần chuồng chạy quanh của mình. [ =)) kế hoạch ba chấm của anh ở chap trước kìa… ]

Mấy cộng lam dược có chút khô héo được Ôn Phong trồng chỉnh tề ở phía trước nhà đá.

Sau khi làm xong tất cả, anh cắm cái xương kia vào trong đất, đứng thẳng ưỡn lưng một chút, lau đi mồ hôi ướt sũng trên mặt, anh thỏa mãn mà nhìn thành quả của mình.

Chờ mấy ngày nữa khi tính tình Duy Tạp Tư trở lại bình thường, anh sẽ bảo hắn đi tìm một ít cây khu đông trùng hạ thảo về, trồng thành một vườn ở đây.

Ôn Phong nhẹ nhàng quay trở lại trong nhà đá. Căn nhà to như vậy chỉ có tiếng hít thở của anh, Ôn Phong lăn lộn trên giường đá một lúc, lại nhảy xuống.

Dù sao cũng đang nhà rỗi, nên anh quyết định sẽ ra ngoài đi lại một chút. Đối với bộ lạc mà anh có khả năng sẽ phải gắn bó lâu dài này, anh vẫn cảm thấy tò mò.



Ôn Phong ngậm một thứ quả trong veo trong miệng, hai tay anh đặt trên cửa đá, gồng mình một cái, cửa đá phát ra âm thanh ma sát nặng nề.

Ầm ầm một lúc sau, cuối cùng cũng thành công đóng cửa đá lại, anh xoay người tựa vào mặt đá lạnh lẽo mà thở hồng học.

Không thể phủ nhận một điều là thể lực của anh so với trước kia tốt hơn rất nhiều, ít nhất trước đây anh chưa từng nghĩ đến việc, sau khi trải qua một đêm cộng thêm một buổi sáng bị Duy Tạp Tư dày vò, anh vẫn còn sức lực để làm nhiều việc như vậy.

Ôn Phong phát hiện tố chất cơ thể anh ngày càng được đề cao, có lẽ là do thức ăn ở nơi này, cùng có thể là do những thảo dược mà Duy Tạp Tư cho anh dùng. Hướng phát triển như vậy, đối với anh chỉ có tốt mà không có xấu.

Ôn Phong nhe răng cắn một miếng lớn thứ quả trong miệng, có nước quả màu tím chảy ra, anh cũng cố gắng mà hút hết.

Dưới sánh sáng mặt trời sáng lạn, Ôn Phong thong thả mà tản bộ. Thỉnh thoảng lại có dị thú cao hơn anh tận hai cái đầu dừng lại ở gần đấy, đôi mắt tò mò không ngừng đánh giá anh, nhưng anh cũng không để ý nhiều, thoải mái mà đi ngang qua.

Nếu Duy Tạp Tư yên tâm để một mình anh ở lại bộ lạc, có nghĩa là những dị thú nơi đây chắc chắn sẽ không tổn thương anh. Nhiều lắm là nhìn ngắm một chút, Ôn Phong cảm thấy bản thân nên khoan dung hơn, thỉnh thoảng hưởng thụ chút đãi ngộ của động vật quý hiếm cũng không tồi.

Ôn Phong thong thả mà đi thẳng đến chỗ sâu nhất của bộ lạc, xung quanh anh xuất hiện ngày càng nhiều dị thú. Đột nhiên, một tiếng rên rỉ mỏng manh truyền đến, khiến anh chú ý.

Tiếng rên rỉ rất nhỏ, loáng thoáng, lại mang theo âm độ chói tai cao vút, làm chấn động cả không khí.

Có chút khác thường gì đó xẹt qua đáy lòng Ôn Phong, anh không thể khống chế bản thân mà chậm dãi đi về nơi phát ra thanh âm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.