Mê Thất Tùng Lâm

Chương 30



Canh thịt đổ loang lổ trên mặt đất, thịt nhỏ vụn xen lẫn vào đất bùn, Ôn Phong cúi người, nhặt chiếc bát xương vẫn còn ấm nóng lên.

Trầm mặc nhìn theo bóng dáng của dị thú nhỏ chạy về phía trung tâm bộ lạc, đôi mắt đen của anh càng trở nên ảm đạm. Có lẽ sau này, anh sẽ không còn được gặp lại ấu thú này nữa.

Tiếng kêu chói tai của người chim vẫn chưa ngừng lại, bóng dáng nhỏ của ấu thú biến mất sau những chiếc nhà đá.

Trên con đường ở gần đấy có bóng dáng những dị thú trưởng thành không ngừng lướt qua, tạo thành những luồng gió nhỏ, khẽ lay động lá thảo dược trong vườn. Ôn Phong ngẩng đầu, nhìn về phương hướng phát ra tiếng kêu của người chim, nơi đó có giam giữ hai người chim đang mang thai, chỉ là một cái nhìn ngắn ngủi, lại chứa ở bên trong bao nhiêu suy nghĩ phức tạp.

Một vài sợi tóc đen rơi xuống, Ôn Phong cúi đầu, quyết định tập trung sự chú ý của mình vào nồi thức ăn, coi thứ âm thanh trấn động không khí kia không hề tồn tại.

Nồi xương vẫn đang bốc khói trắng, nước canh sôi trào, mùi thức ăn thoang thoảng hấp dẫn vô cùng, Ôn Phong múc một chén canh đầy, hơi chu môi thổi thổi, nước bên trong cuộn tròn, thịt băm nho nhỏ không ngừng trôi nổi.

Ăn xong một bát, anh cảm thấy bụng mình thư thái hơn rất nhiều, cảm giác ấm áp lan tràn trong cơ thể.

Tắt củi lửa trong bếp, anh dùng cả hai tay bê chiếc nồi trên kệ bếp lên, đi vào trong nhà.

Trên đường vào trong nhà, anh còn bê luôn chỗ hoa quả và thịt còn lại.

Cửa đá bị đẩy, phát ra tiếng kêu sàn sạt, rầm một tiếng, cửa hoàn toàn đóng lại, cũng chắn luôn cả ánh sáng chan hòa bên ngoài.

Ôn Phong tựa lưng vào đá lạnh lẽo, trong căn nhà tối đen không có ánh sáng này, chỉ có tiếng thở dốc của anh vang lên.

Thân thể anh chậm rãi chảy xuống, ôm lấy hai đầu gối, anh cảm nhận được nỗi sợ hãi được đè ép bấy lâu, giờ lại bùng lên không ngừng trong lòng, là hoảng loạng, cùng với ưu thương.

Dùng một tay che ngực, trái tim anh truyền đến cảm giác co rút đau nhức.

Đôi mắt của anh chưa thể thích ứng với bóng tối trong phòng, ánh mắt mờ mịt, mà suy nghĩ trong lòng anh cũng hỗn độn.

Đầu anh chôn thật sâu giữa hai đầu gối, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của người chim, qua quá trình sinh sản thống khổ, cuối cùng chết đi, hình ảnh của dị thú nhỏ ngây thơ đáng yêu, sau đó lại là ánh mắt lạnh như băng của những dị thú trưởng thành.

Anh lại lặp đi lặp lại giả thiết, có phải hay không, một ngày nào đó, chuyện như vậy cũng sẽ xảy ra với anh, có phải hay không, đến lần gặp tiếp theo, dị thú nhỏ đáng yêu kia sẽ lại dùng ánh mắt lạnh như băng ấy để nhìn anh?

Cố co quắp tay chân, nhưng anh vẫn không thể ngăn cản thân thể mình run lên, giống như có thứ cảm xúc tối tăm nào đấy không ngừng ập đến, tấn công nơi yếu ớt nhất trong trái tim anh.

“guo….lai…” trong bóng đêm đột nhiên vang lên một âm thanh, là tiếng nói trầm thấp mà anh đã vô cùng quen thuộc, nó giống như mang theo một lực lượng làm cho người ta cảm thấy yên ổn.

Ôn Phong chậm rãi chuyển động đầu của mình, chống lại một đôi mắt sáng bóng màu vàng kim, đang chăm chú nhìn về phía anh, trong giây lát, đầu óc anh trống rỗng, anh mất đi khả năng tự hỏi.

“Lại đây.”

Yết hầu của hắn hơi trượt một chút, không biết hắn đã ngồi xuống từ bao giờ, lại kiên nhẫn mà lặp lại lời nói kia, là thứ ngôn ngữ quen thuộc với Ôn Phong.

Đầu óc anh lúc này như đã đình chỉ hoạt động, anh đứng lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng kia, giống như đã tìm được hy vọng duy nhất của mình, trong bóng đêm, anh chuyển động hai chân nghiêng lảo đảo tiến về phía Duy Tạp Tư.

Giống như bị ma ám, Ôn Phong lao đến đâm thẳng vào người của Duy Tạp Tư, ngực kề sát nhau, hai tay dùng sức ôm lấy hắn, gắt gao, thân thể anh cuộn lại, muốn chui vào trong lòng hắn, làm cho bản thân mình không còn run rẩy sợ hãi như thế này nữa.

“Ta không muốn… ta không muốn… không muốn mình sẽ như vậy…” Ôn Phong chỉ biết ôm chặt lấy Duy Tạp Tư, từng câu từng câu nỉ non…

Càng ở chung lâu với Duy Tạp Tư, Ôn Phong càng phát hiện ra anh không thể chịu đựng được nếu như sự việc ấy thực sự đến…

Anh cứ nghĩ mình có thể thản nhiên nhận sự thật này, đưa việc mang thai đứa con của Duy Tạp Tư trở thành đại giới cho việc hắn đã cứu anh, giúp anh có thể sống sót ở thế giới này. Nhưng mà bây giờ, anh lại hoảng sợ phát hiện, anh đã thay đổi… Anh đã không thể thản nhiên đối mặt với chuyện này nữa….

Cứ nghĩ đến việc Duy Tạp Tư cũng sẽ giống như những dị thú kia, dùng thái độ lạnh lùng độc ác chứng kiến quá trình anh bị đứa con của hắn tàn nhẫn giết chết, anh lại không thể chịu đựng nổi, không thể chịu được việc Duy Tạp Tư sẽ đối xử với anh như vậy…

Cảm xúc của anh lúc này sắp đến giới hạn bùng nổ rồi, trong bóng tối, đôi mắt đen của anh mở to, nước mắt ẩm ướt tràn ra, làm ướt hàng lông mi dài, chảy từ khóe mắt qua hai gò má, rơi xuống bờ vai trần của Duy Tạp Tư.

Ôn Phong tựa vào trên vai của Duy Tạp Tư, im lặng rơi lệ, anh cảm giác mình sắp bị những suy nghĩ, những cảm xúc này làm cho phát điên.

Thân thể cao lớn của Duy Tạp Tư run lên một chút, trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc, bả vai của hắn truyền đến cảm giác ấm nóng ẩm ướt.

Bờ ngực rắn chắc áp sát với Ôn Phong đột nhiên truyền đến cảm giác rất quái dị, Duy Tạp Tư không biết chính xác nó là gì, chỉ biết cảm giác này làm cho hắn cực kì không thoải mái, như thúc giục hắn phải làm cái gì đó để giảm bớt cảm giác khó chịu này.

Duy Tạp Tư nâng tay nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai gầy của Ôn Phong, làm cho cái đầu đen nhỏ đang gục trên vai hắn cách ra một chút, sau đó, đầu lưỡi ướt át của hắn ôn nhu lau đi nước mắt của Ôn Phong.

Ôn Phong hơi nheo mắt lại, nước mắt ở hai bên má của anh bị chiếc lưỡi sũng nước bọt kia làm khô, hai tay anh vô thức mà vòng qua cổ của Duy Tạp Tư, thẳng thắt lưng, ngồi lên trên hai đùi rắn chắc của hắn, Ôn Phong mở miệng, ngậm lấy đầu lưỡi ướt át ấm áp kia.

Duy Tạp Tư không ngờ Ôn Phong sẽ làm như vậy, đầu lưỡi bị ngậm hơi kinh hoảng lùi ra bên ngoài, hắn nghi hoặc nhìn sinh vật trong lòng.

Ôn Phong ngẩng đầu, không buông tha mà tiến lại gần, áp đôi môi mềm mại của mình lên môi của Duy Tạp Tư. Anh hơi mở miệng, phun ra hơi thở ấm áp, đầu lưỡi nhỏ cũng thò ra, ái muội trêu trọc đôi môi nở nang của Duy Tạp Tư.

Ôn Phong lúc này tràn đầy khát vọng, vội vàng muốn hôn Duy Tạp Tư, muốn kéo đầu lưỡi trong miệng của Duy Tạp Tư ra, nuốt vào trong bụng.

Giống như bị dụ hoặc, Duy Tạp Tư mặc dù không hiểu, nhưng vẫn vươn đầu lưỡi dài có phân nhánh rất nhỏ, chầm chậm chạm vào môi của Ôn Phong.

Ôn Phong ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại, khẩn cấp há miệng, thè lưỡi, dẫn đầu lưỡi của Duy Tạp Tư vào trong miệng của mình, co rút khoang miệng ngậm chặt lấy.

Hai bờ môi kề sát, chiếc lưỡi dài của Duy Tạp Tư hoàn toàn chui vào trong miệng của Ôn Phong, truyền đến cảm giác kích thích khoái cảm kịch liệt, một loại cảm giác Duy Tạp Tư chưa từng được trải nghiệm qua.

Hai cánh tay thú mạnh khỏe của hắn chầm chầm hạ thấp, đặt lên vùng eo của Ôn Phong, hơi nâng lên một chút, cố định, đầu lưỡi dài của hắn lẻn vào trong khoang miệng mềm mại ướt át của Ôn Phong.

Đầu lưỡi có phân nhánh nhỏ không ngừng di chuyển trong khoang miệng yếu ớt kia, liếm láp hai bên má, xẹt qua mặt trong của răng, liếm qua phần hàm trên mẫn cảm, cuối cùng lại quấn quít lấy đầu lưỡi ngắn của Ôn Phong, cảm giác bị quấn quanh, bị đùa bỡn đè ép làm cho Ôn Phong không thể chống đỡ nổi. Anh càng giơ tay cao hơn, vòng qua cổ của Duy Tạp Tư, mở rộng bàn tay, từng ngón tay thon thả xuyên qua lớp lông tơ mềm mại trên đầu của hắn, cả hai tay dùng sức kích động ấn đầu của Duy Tạp Tư về hướng chính mình.

Đôi mắt vàng sáng bóng của Duy Tạp Tư trong bóng đêm đã híp lại thành một đường thẳng, đầu lưỡi dài linh họat không ngừng chui sâu vào cổ của Ôn Phong. Cánh tay của Duy Tạp Tư ôm lấy eo của Ôn Phong hơi buộc chặt, cảm giác hơi đau đớn làm Ôn Phong nheo mắt lại, một tiếng ngân nga rên rỉ phát ra từ yết hầu.

Khoang miệng của anh bị phình nhồi, nước bọt không kịp nuốt không ngừng tràn ra, làm ướt toàn bộ phần cằm, hai bờ ngực kề sát nhau, có chất lỏng dinh dính ướt át cọ sát.

Quần của Ôn Phong không biết đã bị lột ra từ bao giờ, hai chân dài trần trụi của anh bị mở ra thật rộng, quấn chặt lấy phần eo tráng kiện của Duy Tạp Tư, phân thân vô cùng nóng bỏng, cứng rắn của hắn chống ngay lên lỗ nhỏ đang tràn đầy chất lỏng trong suốt của anh.

Cự vật thô to chậm rãi xâm nhập, lực đạo kiên định, Ôn Phong bị chiếc lưỡi dài của Duy Tạp Tư xâm nhập cổ họng, chỉ có thể mơ hồ kêu rên…

Lỗ nhỏ mỏng manh bị kéo căng đến mức cực hạn, gắt gao bao lấy phân thân tráng kiện của Duy Tạp Tư, bị nặng nề đâm đến mức sâu nhất, từng chút từng chút chạm đến điểm mẫn cảm trong cơ thể…

Ôn Phong chỉ có thể ôm chặt lấy Duy Tạp Tư, phần eo mềm dẻo bị động tác của hắn làm cho lắc lư không ngừng, mông cong lên gợi cảm, lỗ nhỏ bên dưới kịch liệt co rút.

Lưỡi dài bên trong miệng anh rốt cuộc cùng lui ra, miệng anh mở lớn, rất nhiều nước bọt không kịp nuốt tràn ra, làm môi anh cùng môi của Duy Tạp Tư đều ướt đẫm…



Sau một trận mây mưa thất thường, Ôn Phong vô lực ghé lên trên người của Duy Tạp Tư, cơ bắp đau đớn, mỏi nhừ, cho dù chỉ động đầu ngón chân một chút thôi cũng tiêu hao rất nhiều thể lực..,

Bụng anh bị đổ đầy chất lỏng, hơi phồng lên một chút, mà phân thân của Duy Tạp Tư vẫn như cũ nằm trong cơ thể anh, vì hắn không muốn rút nó ra, lỗ thịt nhỏ sau một thời gian dài bị tàn phá, yếu ớt, truyền đến cảm giác đau rát nóng bỏng.

Tuy rằng bị vắt kiệt sức lực, khuôn mặt vô cùng mệt mỏi, nhưng vì dục vọng của thân thể được đáp ứng, tâm tình của anh cũng thoải mái dị thường.

“Duy Tạp Tư.” Thanh âm của Ôn Phong vang lên, vì kêu rên quá độ mà hơi khàn khàn.

“Uh.” Thanh âm trầm thấp của Duy Tạp Tư đáp lại, ngực hắn hơi rung rung, làm Ôn Phong cảm thấy rất thoải mái.

“Duy Tạp Tư.”

“Uh.”

“Duy Tạp Tư…”

Ôn Phong giang rộng hai chân, nằm úp sấp trên người Duy Tạp Tư, chậm rãi nhắm mắt lại, nặng nề ngủ. Trong phần bụng tràn đầy dịch thể của anh, có những dòng điện nhỏ mắt thường không thể nhìn thấy xuyên qua, bên trong thân thể anh đang xảy ra những biến hóa thong thả khó có thể phát hiện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.