Mê Thất Tùng Lâm

Chương 57



Cây gậy băng lạnh lẽo

Ôn Phong mệt mỏi ghé lên trên mặt đá ngầm ướt át cứng rắn, không ngừng ho khan nôn khan, cảm giác bị chết đuối cũng không sung sướng gì, hơn nữa mặt đá thô ráp làm anh cảm thấy đau đớn.

Sắc mặt Ôn Phong lúc này trắng xanh, da thú ướt sũng dán vào trên người, anh chỉ có thể co quắp tay chân ngồi, cơ thể run rẩy không ngừng.

Đột nhiên một cánh tay vươn đến túm lấy bả vai của anh, cả người anh vô lực bị kéo nằm ngửa ra trên đá ngầm thô ráp.

Thanh âm vải vóc bị xé rách truyền đến, Ôn Phong giãy dụa muốn ngẩng đầu, khẩn trương nhìn về phía ngực của mình, lớp da thú ướt sũng trên người anh đã bị mở ra.

Một bàn tay có móng vuốt sắc ngọn đang loay hoay trước mặt anh, móng vuốt kia còn có phần móc cong ở đầu, đang muốn xé nốt lớp áo mỏng manh bên trong của anh.

“Ngươi muốn làm gì?!” tuy rằng không biết người cá định làm gì anh, nhưng mà việc bị lột sạch quần áo trước mặt nhiều người cũng không có gì vui vẻ cả.

Ôn Phong cố gắng nghiêng người, tránh thoát móng vuốt sắc nhọn của người cá, kéo lại lớp da thú. Mặt đá cứng lởm chởm cách một tầng quần áo mỏng manh cọ sát với lưng anh đau rát.

Bàn tay Ôn Phong đặt trên mặt đá ngầm đã tái nhợt, thậm chí vì quá lạnh mà còn tím bầm lên. Thân thể của anh qua sự điều trị bằng máu dị thú đã mạnh hơn trước kia rất nhiều, nhưng đối mặt với tình trạng hiểm nghèo như thế này, anh vẫn không đủ sức chống cự.

Ôn Phong có chút thời gian thở dốc, đôi mắt đảo qua người cá có đôi mắt màu lam xinh đẹp bên cạnh, sau đó khẩn trương đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Anh đang ở trong một vùng biển xa lạ, dưới thân là một dãy đá ngầm chỉ sâu tầm hai thước, bốn phía xung quanh đều là nước biển.

Ôn Phong cố gắng cắn chặt răng, nhưng thân thể run lên vì lạnh vẫn làm cho hai hàm răng của anh va vào nhau cạch cạch, Ôn Phong đành mở miệng ra, phun ra khói trắng.

Mặt biển xung quanh lại nhộn nhạo một chút, dần dần có rất nhiều những ngừơi cá xinh đẹp khác xuất hiện, vành tai kích động hơi vẩy vẩy, đôi mắt bao phủ bởi một lớp màng trắng nhìn thẳng tắp về phía Ôn Phong.

Khi Ôn Phong đang kích động nhìn quanh bốn phía, thì người cá cũng đang quan sát sinh vật thần kỳ này.

Người cá thuần bạc có đôi mắt xanh lam kia lao lên mặt hòn đá ngầm, chiếc đuôi cá lớn với lớp vảy lóng lánh thuần bạc cong cong rất đẹp mắt, đôi mắt màu xanh lam của nó nhìn chằm chằm vào cái bụng bẹp của Ôn Phong.

Nơi đó nhỏ như vậy, chứng tỏ rằng không có ấu thú ở bên trong, nhưng lần trước khi nhìn thấy sinh vật này, rõ ràng trong bụng đã có thai, không ngờ sinh vật này sau khi sinh xong lại vẫn có thể sống sót. Đó là một kỳ tích.

Ngân quang chợt loé lên, tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, lần này người cá ra tay rất nhanh, Ôn Phong không kịp ngăn cản.

Làn da trắng nõn cùng bờ ngực nhẵn nhụi của Ôn Phong lộ ra trong không khí, lỗ chân lông lập tức nổi lên, Ôn Phong theo bản năng cúi gập người xuống, muốn che khuất bộ ngực của mình.

Dùng khoé mắt đảo qua những người cá ở xung quanh, Ôn Phong có thể nhìn thấy trên gương mặt tinh xảo của chúng hiện lên biểu tình kinh ngạc, trong đấy còn hỗn hợp chút kích động làm anh đứng ngồi không yên.

Tuy rằng không biết những người cá này đang nghĩ gì, nhưng Ôn Phong vẫn có cảm giác hình như người cá đang coi anh là một loại “thức ăn” thơm ngát nào đó….

Ôn Phong mơ hồ đoán được lý do mà người cá bắt anh về… nắm chặt tay lại, anh hạ quyết tâm, nhất định sẽ không thuận theo những người cá này.

Ôn Phong tin tưởng vững chắc, Duy Tạp Tư nhất định sẽ đến cứu anh về, cũng giống như lần anh bị người chim bắt đi, cũng giống như thời gian anh mang thai gian khổ nhất, Duy Tạp Tư chưa bao giờ bỏ rơi anh, lúc này đây…

Chính anh cũng phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, phải xác định phương hướng về nhà….



Không có biện pháp để chống trả, Ôn Phong bị người cá lột sạch sẽ. Những người cá xung quanh anh còn đang không ngừng nói chuyện, nhưng tai của Ôn Phong lại không nghe thấy gì cả. Không nghe thấy âm thanh nói chuyện của người cá, anh chỉ cảm thấy bốn phía im ắng, nếu có thì chỉ là tiếng thở dốc của chính bản thân. Nhiệt đô xung quanh anh càng ngày càng giảm.

Cơ thể Ôn Phong bại lộ hoàn toàn trong không khí, bị người cá xem không xót gì, anh lại chỉ có thể trần truồng ngồi nhìn mọi người bàn tán về mình… cười khổ một chút… thôi, dù sao cũng chỉ bị nhìn, cũng không thiếu đi miếng thịt nào.

Thời gian chầm chậm trôi qua, thỉnh thoảng lại có người cá bơi lại gần anh, vươn móng vuốt lạnh như băng nâng chân hoặc tay của anh lên, hứng thú dào dạt nghiên cứu, thảo luận.

Nhiệt độ thân thể của anh càng ngày càng thấp, sau tầm một giờ, Ôn Phong phát hiện đầu mình đã nặng trình trịch, thân thể mềm nhũn, thậm chí ngay cả tay chân anh cũng đã ngừng run rẩy.

Anh bắt đầu cảm thấy da lưng bỏng rát, thỉnh thoảng lại có nước lạnh bắn lên, thấm ướt tấm lưng bắt đầu đông cứng của anh, mơ mơ hồ hồ, Ôn Phong cảm thấy thân thể của mình đang ở trong một hoả lò, làn da nóng bỏng, trong đầu như có nham thạch nóng chảy.

Sự khác thường của Ôn Phong lập tức thu hút sự chú ý của người cá. Lúc đầu, chúng cho rằng Ôn Phong phát run là vì sợ hãi. Nhưng hiện tại, khi đã quan sát cẩn thân sinh vật kỳ lạ này, chúng nhận ra anh đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ có bản năng thở hổn hển, có vẻ sự run rẩy của anh cũng không phải là điều mà chúng nghĩ đến…

Người cá màu thuần bạc ngồi bên cạnh vươn mu bàn tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng chạm vào bên má đỏ bừng của Ôn Phong, sau đó nhanh chóng rụt tay lại.

Nhiệt độ cơ thể của sinh vật này quá cao, khác hẳn so với lúc mới bắt được, đây là phản ứng không bình thường. Người cá thuần màu bạc quay sang nhìn đống nguỵ trang lôi ra từ trên người sinh vật kỳ lạ kia, trầm tư.

Có lẽ những da lông này cũng không phải dùng để nguỵ trạng, mà là thứ để bảo vệ thân thể của sinh vật kỳ lạ này…

Nếu thời tiết quá lạnh giá, sẽ có một số sinh vật bị lạnh chết, liền ngay cả trong biển cũng chỉ có một bộ phận rất nhỏ sinh vật có thể sống trong nước lạnh.

Chẳng lẽ sinh vật thần kỳ có thể an toàn sinh hạ ấu thú này cũng như vậy? Những người cá khác trôi nổi trên mặt biển cũng trầm mặc.

Nếu sinh vật này không chịu được nhiệt độ quá thấp, vậy trong mùa đông dài này, hắn làm sao có thể sống cùng với người cá trên mặt biển ẩm ướt rét lạnh này? Cho dù bọn họ có nuôi hắn trên tảng đá ngầm này cũng không được.

Mấy trăm người cá từ dưới biển sâu im lặng nhìn chăm chú vào Ôn Phong, anh đang cuộn tròn người trên mặt đá thô ráp, điều quan trọng là tình trạng thân thể hiện giờ của Ôn Phong đang rất không tốt, làn da tái nhợt của anh lúc này đã chuyển sang màu xanh tím nguy hiểm.

Nếu không phải Ôn Phong đã từng uống rất nhiều máu dị thú, nếu anh chỉ là một con người bình thường, thì chỉ sợ anh đã sớm đi đời nhà ma rồi.

Chẳng lẽ phải trả sinh vật này – sinh vật có khả năng sinh sản hậu đại cho người cá – lại cho dị thú? Bất cứ sinh vật nào đều có tâm tư của mình, kể cả người cá vẫn luôn sống hiền hoà vô tranh đi chăng nữa. Nếu lúc này người cá trả lại cho dị thú sinh vật quý hiếm này, thì lần sau muốn bắt hắn đi một lần nữa cũng không đơn giản như vậy.

Ôn Phong đột nhiên có rúm người lại, thân thể không ngừng run rẩy gõ xuống mặt đá, phát ra tiếng cộc cộc cứng rắn, người anh càng ngày càng đông lạnh, càng cứng rắn, cứ như thân thể anh sắp trở thành một cây gậy gỗ cứng ngắc lạnh lẽo vậy….

Đúng lúc này, người cá có mái tóc dài màu xanh lục bơi ở ngoài cùng bỗng nhiên giật giật, hai cánh tai kích động lắc lư, sau đó quay đầu ra phía sau, nước biển từ nơi đó xô đến, mang theo thứ mùi quen thuộc, đứt quãng truyền đến, là mùi của dị thú.

Người cá màu xanh lam này từng bị dị thú giam giữ một buổi tối, cho nên nó rất mẫn cảm với thứ mùi trên người dị thú, nó nhanh nhẹn cử động phần thân cá thon dài, vẩy lên chút bọt nước xinh đẹp, quyết định truy tìm thứ mùi hỗn tạp trong nước biển.

Những người cá xung quanh tựa hồ cũng chú ý đến thứ mùi kỳ dị trong hơi thở của biển, quay đầu nhìn về hướng đồng bạn của mình rời đi, những đôi mắt bao trùm sau lớp màng màu trầm ngâm suy nghĩ.

Người cá thuần màu trắng vẫn ngồi im trên mặt đá ngầm, phần thân cá thon dài tạo thành dường cong mềm mại, hai mảnh đuôi gần như trong suốt khẽ nhấp nhô trong nước biển. Đôi mắt nó có màu xanh lam, tinh mỹ xinh đẹp, dừng lại thật lâu trên thân thể của sinh vật kỳ lạ đang lạnh tím tái này. Cân nhắc thật lâu, nó làm ra quyết định.

Trên mặt biển xanh thẳm xuất hiện một vệt đen, một lúc sau, người cá màu xanh lam quay lại, trong tay còn lôi kéo thêm một bó thân cây to.

Có một dị thú cường tráng đang bám chặt ở trên, phần lông tơ mềm trên đầu đã ướt sũng, dính bẹp xuống thái dương, dị thú nhìn có vẻ cực kỳ chật vật.

Mắt thú lạnh như băng đảo qua bầy người cá ở trước mặt, thân thể Duy Tạp Tư căng thẳng, lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu.

Hai tay hắn bám chặt vào trên thân gỗ, hai chân chỉ có thể buông thõng trôi nổi trong nước, không có gì để mượn lực làm cho Duy Tạp Tư cảm thấy rất bất an, ánh mắt của hắn vội vàng tìm kiềm trong bầy người cá, muốn tìm Ôn Phong.

Khi nhìn đến hòn đá ngầm kia, đôi mắt màu vàng của hắn trừng lớn, sau đấy, tiếng rống to của Duy Tạp Tư vang lên, không thể khắc chế nổi sự cáu giận cùng đau thương, cái miệng há to, còn để lộ hàm răng thú dày đặc…

Duy Tạp Tư đã không còn suy nghĩ được nhiều lắm, lập tức quyết định vứt bỏ luôn thân cây trong tay, để thân thể trôi nổi trong nước biển.

Tình cảnh thân thể của Ôn Phong trần truồng trong không khí lạnh lẽo, giờ đã chuyển sang màu xanh tím, làm trái tim Duy Tạp Tư co rút đau đớn, hắn cố gắng cử động tứ chi, làm nước văng lên tung toé, hắn lướt qua người cá màu xanh lam bên người, nhảy vào giữa bầy người cá nguy hiểm.

Ôn Phong thần chí đã hỗn độn, mơ hồ anh nghe thấy tiếng rống quen thuộc của Duy Tạp Tư, Ôn Phong không có chút sức lực nào để ngẩng đầu lên, chỉ có thể khe khẽ hé mở đôi mắt, mông lung, tựa hồ có chút màu vàng loé qua, mang theo vầng sáng làm cho người ta an tâm.

Chắc là Duy Tạp Tư đã tới để cứu anh… mặc dù thân thể vẫn đau đớn thống khổ, những Ôn Phong lại cong cong khoé miệng, trong lòng cảm thấy vui sướng vô cùng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.