Lâm Hạo quả nhiên giữ đúng lời hứa, không ép ta đến bệnh viện phá thai. Chỉ là, khi ngẫu nhiên nhìn vào bụng ta, ánh mắt sẽ lộ ra tia chán ghét.
Ta liều mạng ăn đồ chua, đến mức răng đau nhức vì đồ ăn, để ngăn chặn cảm giác khó chịu trong bao tử.
Lâm Hạo quả nhiên là vô cùng chán ghét hài tử trong bụng, ngay cả trên giường cũng không chạm vào bụng ta, luôn bắt ta quỳ gối hoặc nằm sấp trên giường. Mà ta cũng hiểu được cái gọi là luôn nghe những lời của y, ngay cả ở trên giường cũng phải nghe theo y, muốn giày vò như thế nào liền giày vò như thế. Vài lần ta hoài nghi liệu động tác kịch liệt như vậy có thể hại đến bụng hay không.
Cũng không dám trong khi làm mà lên tiếng nhắc nhở Lâm Hạo, bằng không tựa như đổ thêm dầu vào lửa.
Bụng bắt đầu to lên. Đây là chuyện khiến ta rất lo lắng. Trong nhà này có rất nhiều người hầu cùng…… Lâm Lan. Không thể không để ý. Nếu biết cơ thể ta như thế, nó sẽ nghĩ như thế nào về ta, và liệu nó có thể biết nó kỳ thật là……
Phạm vi hoạt động của ta chỉ giới hạn trong căn phòng này. Hiện tại ta ngay cả phòng ngủ cũng không nguyện ý đi ra ngoài.
Lâm Hạo không biết là cố ý hay vô tình, đang trên bàn cơm nói với Lâm Lan: “Ra nước ngoài học tập nửa năm đi!”
Lâm Lan không muốn, nói: “Để làm gì? Ta ở đây rất tốt, vì cái gì muốn ta ra nước ngoài!”
“Ta đã làm thủ tục cho ngươi. Ra nước ngoài rèn luyện một chút!” Lâm Hạo bình thản nói.
Lâm Lan cau có đứng lên, lớn tiếng nói: “Rèn luyện cái gì chứ? Có phải chê ta làm vướng víu chuyện các ngươi phải không! Hừ, ta sẽ rời khỏi nơi này. Bất quá ta không ra khỏi nước đâu!”
Lâm Hạo có chút đau đầu, thấp giọng nói: “A Lan! Ngươi nói bậy bạ gì vậy! Ngươi cũng biết ta đang bắt đầu sự nghiệp nước ngoài, nhưng vì ta thân thể có rất nhiều hạn chế. Ngươi sớm muộn gì cũng kế thừa, ra nước ngoài chung quy cũng để tốt cho ngươi!”
Nghe Lâm Hạo nhẹ nhàng khuyên bảo, Lâm Lan cũng miễn cưỡng ngồi xuống. Tuy rằng biểu tình vẫn là không cam tâm tình nguyện, nhưng cũng không khăng khăng như vừa rồi!
Đối với quyết định Lâm Hạo này, ta cũng âm thầm cao hứng. Nói là nửa năm, chờ khi Lâm Lan trở về, cơ thể ta cũng đã bình phục.
Không đến vài ngày, Lâm Lan đã bị Lâm Hạo tống đi, còn mang theo vệ sĩ. Lâm Hạo thẳng thắn nói y muốn đề phòng người khác gây bất lợi cho Lâm Lan, ánh mắt ám chỉ kia khiến ta cảm thấy y muốn nói đến Lâm Nam.
Vì cái gì muốn đưa nó ra nước ngoài! Bất quá, Lâm Lan đã sang Anh quốc, hơn nữa hành tung bí ẩn.
Gần đây trong nhà rất ít người hầu đến làm, trừ phi phải thu dọn này nọ cùng đem thức ăn tới. Có phải là Lâm Hạo bảo bọn họ không cần đến? Bây giờ nhìn ta đã hở hẳn bụng ra, cảm thấy loại hành vi săn sóc này của y liên quan đến điều đó, nhưng bản thân quả thật vẫn không thể ra khỏi phòng ngủ.
Ở trong phòng khách to như vậy qua lại đi lại, chi dưới cũng thoải mái một ít.
Không gian rộng lớn vắng vẻ cũng khiến ta nảy ra ý niệm không tốt trong đầu. Liệu có thể chạy trốn hay không!