Thẳng đến khi tới bệnh viện, không ai trong chúng ta nói ra câu nào, ưu tư không tên bao trùm bầu trong không khí, làm cho hết thảy đều trở nên vắng lặng.
Diệp Tề hiển nhiên rất bất ngờ khi thấy Lâm Hạo. Nhưng hắn thức thời thông minh không hỏi, mà trực tiếp dẫn y vào phòng trực ban.
Trải qua liên tiếp kiểm tra, ta đi tới phòng CT[81], đây là giai đoạn cuối cùng của quá trình kiểm tra.
Khi ta từ bên trong đi ra, thấy Lâm Hạo ở góc hành lang, y nghiêng người đứng ở nơi đó. Một người y tá trẻ tuổi đang nói: “Tiên sinh, nơi này cấm thuốc lá ──” Lâm Hạo tay phải cầm nửa điếu thuốc đang cháy dở.
Nghe thấy y tá nhắc nhở, Lâm Hạo thản nhiên nhìn nàng một cái, ánh mắt vừa tùy ý lại bá đạo, diện mạo tràn ngập mị lực nam tính khiến nữ y tá trẻ tuổi xấu hổ cúi đầu, cũng may nàng vẫn nhớ rõ chức trách của mình, vì thế lại nói: “Tiên sinh, bệnh viện cấm hút thuốc!”
Lâm Hạo mặt không chút thay đổi dập tàn thuốc, ném vào thùng rác, xoay người hướng chỗ ta mà đi.
Mắt thấy y sắp đi mất, ta theo bản năng kéo góc áo y lại, chờ y kinh ngạc xoay người, ta mới hít một hơi thật sâu nói, “Có thời gian không?”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì với ta? Ấp a ấp úng như vậy thật phiền phức.” Lâm Hạo lãnh đạm nói.
Hàn sương tạt thẳng vào mặt, ta không khỏi lui về phía sau mấy bước, ổn định lại tâm mình, “Kỳ thật, ta… ta cảm thấy ngươi nên phẫu thuật sớm một chút!” Tốt lắm, nhiệm vụ hoàn thành!
Nói chuyện đi, nói đi, nói xong ta là có thể đi rồi. Ta trong lòng không ngừng mặc niệm.
Như là cuối cùng nghe được cầu khẩn của ta, Lâm Hạo mở miệng nói: “Ngươi không phải hy vọng ta chết sao?” nói xong còn hừ lạnh một tiếng, thái độ cực kỳ ác liệt, ngữ khí cũng lạnh như băng.
Ta chưa kịp mở miệng giải thích Lâm Hạo đã nhanh chóng rời đi. Khi ta đến lấy báo cáo kiểm tra, lại nghe nói sau khi nghe bác sĩ dặn dò, Lâm Hạo đã sớm không biết tung tích.
Cho đến khi về nhà, bên tai ta vẫn còn vang lên lời nói của Lâm Hạo. Tuy rằng ngắn ngủn vài từ nhưng lại lộ ra không ít thông tin, tỷ như, ta và Lâm Hạo quan hệ bất hòa, thậm chí là rất tệ, tệ đến mức hy vọng y sẽ chết.
Như vậy, y vì sao lại cho phép ta ở lại nhà y.
Ta suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không thể giải thích, đầu lại đau, vội vàng lấy ra hai viên thuốc giảm đau, uống được khoảng mười phút mới bớt đau được một ít.
Lâm Nam vẫn lảng tránh quá khứ của ta, chưa từng kể cho ta nghe những chuyện cũ. Mặc dù ta đã truy vấn nhưng hắn cũng chỉ là kể lại sơ lược. Thực sự không cách nào biết được rốt cục huynh đệ bọn họ hiểu được ta bao nhiêu? Tỷ như cơ thể ta……
Đây là tấm ngăn cách giữa ta với những con người bình thường mà ta vô pháp vượt qua. Đây cũng là vết sẹo mà ta không thể che dấu. Nghĩ đến đây, ta bỗng nhiên nhớ ra hành lý Lâm Nam mang đến đây, nghe nói bên trong đều là đồ dùng trước đây của ta.
Khi tay ta đặt trên va li, trong lòng dâng lên một tia chờ mong. Có lẽ sẽ tìm được cái gì đó.
Ở trên cùng là quần áo, mấy quyển sổ tiết kiệm ngân hàng, mở ra thì thấy, số tiền mấy trang đầu cực kì ít, nhưng đến trang cuối cùng lại ghi một lượng tiền mặt rất lớn, lớn đến mức thoạt nhìn như đây là tiền bất chính. Chẳng lẽ ta bởi vì ngày đó quá túng quẫn mà gây nên những chuyện không tốt? Không thể nào!
Tiếp tục tìm dưới đáy, đụng đến một chồng giấy cứng cứng, lôi ra, nhìn rất quen mắt. Vào ngày lòng ta tràn đầy hi vọng ấy, ta cơ hồ mỗi ngày đều ngắm nó.
Sổ bệnh án đã sớm ố vàng, ta nhìn một tờ lại một tờ, tựa như nhìn thấy khoảnh khắc tươi đẹp không còn nữa của mình.
Bộp….
Vật rong tay rơi xuống mặt đất, ta cảm thấy ngực một trận đau nhức đến tê tâm liệt phế, cảm giác thậm chí như muốn hôn mê. Một lần nữa nhặt bệnh án lên, ta không phải đang nhìn lầm chứ! Nhất định là như vậy, không phải sợ, chỉ liếc một cái thôi.
“Sẽ không!” Ta hung hăng xé nát nó, nếu sự thật tàn khốc như thế thì ta tình nguyện không biết đến bất cứ thứ gì!
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hai chân đã nhũn ra của ta cố gắng đứng thẳng, lập tức bổ nhào ra cửa khóa trái lại.
“Ngươi ở đâu? Chí Hòa?” Tiếng đập cửa đồng thời vang lên. Là Lâm Nam.
Ta bắt buộc bản thân cố lấy lại bình tĩnh, dùng hết khả năng vững vàng trả lời, “Có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, chính là hỏi ngươi buổi chiều muốn ra ngoài hay không?” Lâm Nam nói.
“Không, ta không muốn ra ngoài!”
Lâm Nam mẫn cảm nói: “Làm sao vậy? Ngươi không thoải mái sao? Sao lại khóa cửa lại?”
Ta chỉ muốn đuổi hắn đi, “Có chút mệt, muốn ngủ một lúc, ngươi đi đi, ta rất mệt!”
Thấy ta nói như vậy, Lâm Nam nói, “Vậy ngươi nghỉ ngơi đi.”
Ta ngơ ngác ngồi dưới đất mặc kệ thời gian từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng không thể nhới nổ mình rốt cuộc đã ngồi đó bao lâu, chỉ biết khi ta đứng dậy thì cả cơ thể đều là một mảng lạnh lẽo.
Thu dọn lại những mảnh giấy tán loạn trên mặt đất, lo lắng đốt chúng trong toilet, tiêu hủy toàn bộ dấu vết.
Ta làm như không có việc gì mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Nam dường như đang chờ ta đi ra, lập tức chào đón nói: “Thế nào? Đã tốt hơn chưa?”
Ta cố mỉm cười: “Ừm!”
Giữa trưa hôm nay, Lâm Hạo không về ăn cơm, Lâm Lan vừa thấy y không ở đây liền chạy như bay ra ngoài.
Nhìn thất tâm tình ta không tốt, Lâm Nam cả ngày cũng không nói chuyện với ta, có mấy lần muốn mở miệng nhưng lại e ngại không nói.