Phải làm sao bây giờ? Tuy rằng số tiền trên người không đến nỗi vừa tiêu đã hết, nhưng đối với tương lai mịt mờ phía trước thì không ổn chút nào.
Ta ngồi trên ghế, nhìn tín hiệu không rõ ràng của chiếc ti vi vừa cũ lại vừa nhỏ. Đây đều là thứ khi ta thuê phòng chủ thuê nhân tiện để lại.
Xoa xoa thắt lưng xanh bầm, ta mở lọ thuốc nước trên bàn, đổ một ít lên tay rồi chậm rãi xoa bóp …
Ăn xong cơm chiều, ta như thường lệ thong thả ra ngoài mua báo. Xem xong tin tức, ta từ từ xem thông báo tuyển nhân viên. Nơi cần tuyển người rất nhiều, nhưng nơi thích hợp đối với ta lại quá ít.
Cắt những mẩu thông báo xong, ta rửa mặt rồi lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, ta cố ý dậy thật sớm, nâng cao tinh thần, bỏ đi vẻ mặt suy tư sầu não, phấn chấn đi ra ngoài.
Nhưng cho dù trong lòng sớm đã chuẩn bị, ta vẫn là bị sự thất bại đả kích khiến tinh thần uể oải.
Đi chầm chậm không mục đích trên con đường nhỏ xa lạ, bỗng có một tờ quảng cáo nho nhỏ hấp dẫn sự chú ý của ta.
“Xin hỏi nơi này nhận người sao?” Ta thật cẩn thận hỏi.
Một nam nhân khoảng hai mươi ngáp một cái, cào cào mái tóc dài hỗn độn, “Không phải thông báo thời gian triệu tập là buổi chiều sao?” Nói xong lại dựa vào bàn bắt đầu ngủ.
“Thực xin lỗi!” Ta có điểm xấu hổ, “Quấy rầy rồi.”
“Đợi chút!” Nam nhân lại ngẩng đầu, “Dù sao cũng đã đến đây, thử phỏng vấn xem.”
“Ngươi có biết chúng ta tuyển gì không?”
Ta bị ngữ khí nghiêm túc của hắn làm giật mình, ngập ngừng nói: “Phục vụ viên!”
Hắn từ trên xuống dưới đánh giá ta một vòng, “Ngươi biết chúng ta làm gì không?”
Ta cố nhớ một chút nội dung trên giấy, “Quán bar!”
Nam nhân dường như không ngờ được ta đáp lại như thế, hắn hỏi, “Vì sao ngươi muốn tới đây làm?”
Ta do dự một chút, cuối cùng thành thật nói, “Trên thông báo viết điều kiện không giới hạn. Ta… Ta không có giấy chứng minh, nhưng ta không phải người xấu, ta chỉ là..,.chỉ là đánh mất……” Thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Lời nói của ta không hề có một chút sức thuyết phục nào cả, nhưng nam nhân trầm ngâm một hồi, sau đó nói “Thử việc một tháng, tiền lương thử việc giảm một nửa, bao ăn bao ở, có làm hay không?”
“Làm!” Ta gật đầu như gà mổ thóc.
“Bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi tư!”
Nam nhân hai mắt vốn ngái ngủ bỗng nhiên trợn to, “Ngươi ba mươi tư?”
Ta bị hắn nhìn chằm chằm khiến ta bất giác lùi lại mấy bước, “Phải… đúng vậy!”
Nam nhân bỗng nhiên nắm mặt của ta, “Nhìn kỹ, quả thật có nếp nhăn, cũng may nhìn cũng không đến nỗi quá già. Nếu có người hỏi, ngươi hãy nói mình 27!”
“A!” Ta thốt ra.
“Nơi này chúng ta không nhận những kẻ già cả.” Nam nhân nói thêm, “Bất quá chỉ cần nhìn không ra là ổn rồi.”
Nghe thấy không thu phục vụ viên lớn tuổi, ta vội vội vàng vàng gật đầu, “Đã biết, cám ơn ngươi!”
Nam nhân khoát tay, ” Đừng đừng. Buổi chiều sáu giờ bắt đầu kinh doanh đến hai giờ đêm. Phía sau có một phòng đơn, đến khi tan giờ ngươi có thể trực tiếp ở lại nơi đó!”
Sau khi giải thích rõ cho ta mọi việc, nam nhân nói, “Hôm nay ngươi bắt đầu làm luôn đi, trước tiên ta sẽ đích thân hướng dẫn cho ngươi vài ngày.”
Nói xong, hắn bảo ta đi về trước, dặn dò buổi tối nhớ phải đến.