Tiểu Lâm ấn ấn trán, “Thì ra là thế. Do chúng ta suy nghĩ nhiều quá mà thôi, còn tưởng rằng ngươi không quen được. Hai nhân viên trước đây của cửa hàng cũng vì lí do đó mà từ chức.”
Sao có thể như vậy?
Ta cười nói: “Ta sẽ cố gắng làm việc mà.”
Tiểu Lâm cười gượng vài tiếng, “Ha ha, ngươi đôi khi thật sự khiến người ta bất ngờ, còn tưởng rằng ngươi rất hay thẹn thùng lại dễ mắc cỡ chứ……”
Ta thoáng nhìn thấy lão bản đang hướng tới chỗ chúng ta, lập tức nói, “Ta đi trước đây.”
Công việc ở đây ngày đêm đảo ngược, nhưng sau khi quen với việc này thì cảm thấy có vẻ thoải mái, ít nhất, công việc này không yêu cầu thể lực cùng trí nhớ quá cao, rất thích hợp với những người như ta.
Chính là thỉnh thoảng ta vẫn cảm thấy đau đầu.
Thuốc mang theo đã uống hết ngay từ tháng đầu tiên, đến những hiệu thuốc nhỏ đều không tìm thấy, khi đến những hiệu thuốc dây chuyền lớn mới phát hiện rằng thuốc kia vô cùng đắt. Do dự mãi, cuối cùng vẫn là tay không ra về.
Cơn đau này chỉ là tạm thời, vẫn có thể chịu được, nhưng không có tiền, nửa bước cũng khó đi.
Cho đến khi ta nhận được tiền lương của tháng đầu tiên thì ta sớm đã thích ứng được với cơn đau đầu thình lình bất cứ lúc nào cũng có thể ập đến.
Phong lão bản là người tốt, mặc dù có một số thời điểm tính tình hơi tệ nhưng cũng không bày ra điệu bộ tự cao.
Ta cảm thấy bản thân thực sự rất khoái nhạc.
Tối một ngày nọ, đầu của ta bỗng nhiên lại đau.
Ta day day vài cái, cuối cùng cầm chắc rượu khay trên tay, tựa vào tường hơi hơi thở dốc……